Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1176:

Chương 1176:Chương 1176:
Chuong 1176:
Huyết thi ngàn năm kêu lên một tiếng, bọn cương thi lập tức lũ lượt rời đi, cô ấy dọn dẹp rồi đứng ở cửa chính điện, bày ra tư thế mời mọi người vào bên trong.
Tô Vân Thiều cất bước đi vào, thấy nơi này chẳng hề khác biệt gì so với lúc cô rời đi. ... Cùng lắm thì nắp đậy của quan tài đá hỏng thôi nhỉ?
Huyết thi ngàn năm mở toang quan tài ra,"cành cạch", một cái hộp gỗ bỗng trồi lên từ dưới lớp gạch bằng phẳng.
Cô ay bưng hộp gỗ kia lên, cung kính đưa cho Tô Vân Thiều: Công chúa, để huyết thạch lên đây rồi mở nó ra thì người có thể nhớ lại toàn bộ mọi thứ.
Đó là một cái hộp gỗ được chạm khắc hình gấu trúc khổng lò, hồ ly, cá chép và nhiều loài vật khác, chắp vá đầy những hoa văn kỳ lạ nhưng rất hài hòa với nhau, cũng không biết nó được làm từ loại vật liệu gì mà có thể tồn tại đến cả ngàn năm như thế.
Trên đỉnh hộp gỗ có một vết hình tròn lõm xuống, kích cỡ cũng gần như tương đương với viên đá trong tay Tô Vân Thiều.
Cô muốn biết tất cả những thứ này rốt cuộc là thế nào nên làm theo lời huyết thi ngàn năm nói, đặt huyết thạch lên chỗ đó.
Một tiếng "cạch" vang lên, huyết thạch chìm xuống dưới, bị hộp gỗ nuốt chửng hoàn toàn. Một giây sau, hộp gỗ tỏa ra một loại ánh sáng đỏ loá mắt, khiến cho Tô Vân Thiều không thể không nhắm mắt lại.
Chỉ trong chốc lát, thứ ánh sáng đỏ đó đã biến mắt, hộp gỗ tự động mở ra, để lộ một quả cầu thủy tinh trong suốt to khoảng một nắm tay.
Huyết thi ngàn năm: Công chúa, mời người.
Trước giờ Tô Vân Thiều chưa từng thấy qua quả cầu thủy tinh như thế nên cũng không biết cách sử dụng nó, nhưng cô lại vươn tay đụng vào nó như bị ma xui quỷ khiến.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vô số hình ảnh và âm thanh tràn vào trong đầu cô, tinh thần cực kỳ bài xích, giống như bị xâm lần bởi một dị vật lạ vậy.
Tô Vân Thiều cảm giác giống như có hai người đang giao chiến trong đầu mình, một người ra sức chui vào bên trong, một người còn lại thì cố gắng đẩy người kia ra, hai người bọn họ đánh nhau hăng say nhưng người chịu khổ lại là cô.
Đầu cô như muốn no tung ra, đau đến mức cô phải thốt ra tiếng rên rỉ đầy đau đón.
Trái tim của Diêm Vương quặn lại, suýt chút nữa anh đã đập vỡ quả cầu thủy tỉnh rồi.
Nếu không phải anh đã đoán ra thứ được chứa trong quả cầu thủy tinh, biết chắc nó sẽ không gây hại cho Tô Vân Thiều thì chỉ chút nữa thôi, anh đã phá nát nó theo phản xạ có điều kiện rồi.
"Chịu khó chịu đựng một chút." Diêm Vương ôm lấy vai Tô Vân Thiều, để cô dựa cả người vào trong ngực mình, giờ đây anh như một chỗ dựa cho cô nương vào.
"Đừng chống cự nó, thả lỏng một chút, cố gắng tiếp nhận nó."
Cho dù biết cách phải làm như thế nào nhưng không phải cứ muốn là có thể thực hiện thành công trong một khoảng thời gian ngắn ngủi được.
Tô Vân Thiều vẫn phải thử mấy lần mới có thể ngăn chặn sự phản kháng của ý thức, vừa đón nhận một lượng lớn ký ức ua tời vừa xem qua chúng.
Cô đã nhìn thấy cả cuộc đời của Vân đế.
So với những hình ảnh được miêu tả trên bức bích họa cũng không khác bao nhiêu, có điều là chỉ tiết hơn thôi.
Từ khi Vân đế sinh ra đã rất thông minh, từ nhỏ đã bộc lộ sự khác biệt của mình so với những người khác, được phụ mẫu và huynh trưởng hết mực thương yêu.
Một mặt bọn họ vừa yêu thương cô ấy, nhưng cũng vừa thấp thoáng dè chừng. Bọn họ lo lắng cô ấy sẽ gây bất lợi cho Vân Quốc, nhưng lại không đành lòng để vuột mắt một hạt giống tốt như thế, cuối cùng máu mủ ruột rà vẫn chiến thắng.
Phụ hoàng dạy cô ấy đạo lý làm quân thần, hy vọng trong tương lai, dù cô ấy là quân hay là thần, đều có thể cống hiến hết sức mình cho Vân Quốc.
Mẫu hậu cho cô ấy biết những gian truân của phận nữ nhi trên đời này, hy vọng cô ấy sẽ không uong phí năng lực trời sinh của mình, có thể đấu tranh tạo cơ hội cho phái nữ.
Các huynh trưởng dạy cô ấy lối sống phóng khoáng, dẫn cô ấy rời khỏi Hoàng cung, làm quen với cuộc sống bình dân, xem thử người dân bên ngoài sinh hoạt như thế nào.
Tuy Vân đế được cha mẹ và huynh trưởng vô cùng cưng chiều, thế nhưng cũng không phải là một cô gái quanh quản trong tháp ngà*. Thế nên cô ấy biết người dân Vân Quốc ngày thường chẳng nỡ ăn một quả trứng gà, cũng biết vương công quý tộc Vân Quốc không dám xa hoa lãng phí.
(*) quanh quần trong tháp ngà: ý chỉ nhóm người với kiến thức học thuật có vẻ uyên bác nhưng viễn vông, xa rời thực tế.
Quần hùng chia cắt, chiến loạn khắp nơi, vật tư khan hiếm, hoàng thất quý tộc và tất cả mọi người đều sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Khi đó Vân để vẫn chỉ là một cô gái bình thường, thích ăn thích chơi thích sự náo nhiệt, mãi cho đến khi chiến tranh nổ ra, từng người huynh trưởng lần lượt nối gót nhau ra chiến trường. Trước khi bọn họ rời đi đều tới tạm biệt với em gái của mình.
Anh cả bảo: "Em gái, đợi chiến tranh kết thúc, anh sẽ dẫn em đi cưỡi ngựa. Tới lúc đó, chú ngựa con mà anh cả tặng em khi đó chắc có thể dùng đến rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận