Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 601:

Chương 601:Chương 601:
Chương 601:
Nó mang theo vết thương khi giết chết tên đạo sĩ kia, trở về tìm chàng trai cùng tộc rắn để lấy lại trứng rắn của mình, nhưng kết quả nó nghe được chồng mình đã chết, bị loài người lột da huỷ tuỷ, chết rất thê thảm.
Ngân Sương tìm kiếm con của mình khắp noi, vẫn luôn không có tin tức gì, nó đành phải về thôn Vân trước.
Lúc này, người ở thôn Vân đã bàn bạc với nhau, oán trách, đồ lỗi cho nhau, thậm chí là tranh cãi, ... nhưng họ vẫn không thể rời khỏi thôn.
Đương nhiên, người bị bắt đầu tiên chính là Vân Văn Hiên và cha mẹ của gã.
Nếu không phải bởi vì bọn họ không đủ kiên định, nếu bọn họ có thể đối xử tốt với Bạch Sương và con của nó, Bạch Sương sẽ không nguyễn rủa mọi người như Vậy.
Người thứ hai bị bắt chính là Vân Hinh.
Nếu không phải cô ta nướng trứng rắn và ăn luôn hai đứa con do Bạch Sương sinh ra trong lúc nó thoi thóp, Bạch Sương đã bảo vệ bọn họ hơn trăm năm sẽ không độc ác đến nỗi hạ một lời nguyền hiểm độc như vậy.
Các thôn dân đã trói cả nhà Vân Văn Hiên cùng Vân Hinh vào chính chiếc giá gỗ đã từng trói Bạch Sương lúc trước. Bọn họ đốt củi, thiêu sống bốn người bọn họ, xong việc mới quay lại từ đường, quy lạy xin Bạch Xà nương nương tha thứ.
"Bạch Sương, cầu xin cô tha cho chúng tôi đi!"
"Nương nương, cầu xin người hãy thương xót cho chúng conl"
Ngân Sương chưa bao giờ gặp qua những con người ác độc đến như vậy.
Nó dập tắt ngọn lửa đang cháy, dựa theo trí nhớ của cả nhà Vân Văn Hiên và Vân Hinh để tìm ra những gì mà em gái mình đã trải qua, sát tâm lại lần nữa nỗi lên.
"Nếu dùng một đao tiễn từng người xuống địa ngục thì quá dễ dàng cho các người rồi, một đám không bằng súc vật như các người sao lại xứng được giải thoát như vậy được?”
Ngân Sương hiện ra nguyên hình, thân rắn màu bạc to lớn lại còn cố tình mở to miệng ra như một chậu máu lớn, thấy cảnh tượng này, các thôn dân sợ tới mức khiến họ quỳ rạp xuống đất liên tục xin tha, có người không chịu được còn tiểu ra quân.
"Đại tiên, chúng tôi là súc vật, chúng tôi không bằng cả súc vật, xin ngài đừng so đo với đám súc vật chúng tôi!"
"Rắn Tiên, xin ngài ne tình Bạch Sương đã bảo vệ thôn Vân chúng tôi hơn trăm năm qua mà bỏ qua cho chúng tôi đi!"
Họ không nói câu sau thì còn đỡ, nhưng vừa nói ra Ngân Sương đã nỗi giận đùng đùng, nó dùng đuôi rắn khổng lồ của mình quét qua từng người dân trong thôn, từ già đến nhỏ, một người cũng không tha.
"Máy người được nó bảo vệ hơn trăm năm, vậy mà không thể bảo vệ nó nổi một ngày, dù là nửa giờ cũng được, mấy người cũng không hề biết cảm ơn, may người không còn thuốc nào cứu nỗi, cũng không cần cứu nữa!"
¬¬
Sát tâm của Ngân Sương nỗi lên, nhưng nó không muốn để đám người thôn Vân này được chết thoải mái.
Nó nhớ ra bản thân mình là rắn độc, nếu dùng một lượng nọc độc thật đặc sẽ khiến con người mắt mạng, nếu pha loãng thì sẽ phá huỷ cơ thể con người, khiến con người trở nên suy yếu, dễ mắc bệnh, mà một khi đã bị bệnh sẽ rất khó chữa khỏi.
Thầy thuốc bình thường căn bản sẽ không thể điều tra ra nguyên nhân mắc bệnh, chỉ biết bị cảm sẽ trị cảm, bị gãy xương thì trị gãy xương, chứ họ sẽ không thể nghĩ ra là bị trúng độc, mà cũng chẳng thể nghĩ ra cách chữa trị tốt hơn.
Nó không thể bỏ độc vào thức ăn hàng ngày của người dân trong thôn nên đã bỏ độc vào trong nước giếng.
Các thôn dân hoàn toàn không biết nước giếng mỗi ngày họ dùng có độc, nên cứ theo lẽ thường mà ra giếng múc nước về dùng.
Người đầu tiên hiện lên hiệu quả là người già và trẻ em trong thôn, người già bị đau đầu và trẻ em thì bị cảm lạnh, non nửa thôn đều bị nhiễm bệnh.
Trong thôn chỉ có một thầy thuốc duy nhất chính là Vân Văn Hiên, mà gã lại bị người dân trong thôn trói trên giá gỗ thiêu sống khiến cả hai chân bị bỏng, phổi hit nhiều khói khiến gã bị bệnh ho khan, tầm nhìn cũng không được tốt như xưa.
Gã hận thôn dân đối đãi với gã như vậy, làm sao gã có thể chữa trị cho người dân tận lòng được? Uống thuốc bảy ngày bệnh sẽ khỏi, gã đổi thành nửa tháng, bôi thuốc nửa tháng sẽ khỏi bệnh gã sẽ kéo dài thành một tháng.
Không phải người trong thôn chưa từng mắc bệnh giống như vậy, nên họ cũng đoán ra được một chút chuyện.
Lúc đầu, họ còn cảm thấy căn bệnh này khá rắc rối, nhưng sau một thời gian dài, số người mắc bệnh trong thôn càng ngày càng tăng lên lại phải chữa trị trong một thời gian rất lâu, lúc này thì ai cũng hiểu ra là do Vân Văn Hiên đang trả thù bọn họ.
Nhưng Vân Văn Hiên lại là thầy thuốc duy nhất trong thôn Vân, nên cho dù trong lòng thôn dân có oán cũng không dám ép gã quá mức.
Chẳng may khiến Vân Văn Hiên giận đến mức đánh chết cũng không chịu chữa trị cho họ, toàn bộ thôn Vân không ai có thể ra ngoài được, cũng không biết tới khi nào mới có người bên ngoài tới đây, vậy thì họ thực sự phải ở đây chờ chết rồi.
Ngân Sương vốn còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì để tiếp tục trừng trị Vân Văn Hiên cùng đám thôn dân đáng chết này, nhưng nhìn thấy cảnh này, nó biết bản thân mình chẳng cần can thiệp vào thì sớm muộn gì thôn Vân cũng xảy ra một cuộc nội chiến thôi.
Nó chỉ cần đứng ngoài quan sát, thi thoảng đổ thêm chút dầu, để cho ngọn lửa kia càng cháy to hơn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận