Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 761:

Chương 761:Chương 761:
Chương 761:
"Tôi là một người suy nghĩ chu đáo như thế sao?" Tô Vân Thiều bình thản vẫy tay với những thí sinh đang đi về phía mình.
Đông Kiến Bạch: "Đúng vậy!"
Tô Vân Thiều giả vờ như không nghe thấy: "Đạo hữu có biết vẽ không?"
Câu trả lời của Đông Kiến Bạch là dừng lại và vẽ bùa ngay tại chỗ, triệu tập đến một cơn lốc xoáy cỡ nhỏ.
Dưới lực hút và càn quét mạnh mẽ của sức gió, khí độc màu xanh lá tràn ngập trong không khí nhanh chóng bị cuốn vào. Đồng thời đất cát, cỏ cây và xác của cổ trùng ở gần đó cũng bị hút vào theo, chẳng mấy chốc đã nhuộm toàn bộ cơn lốc xoáy thành một hỗn hợp gồm hai màu xanh lá và vàng.
Ở nơi đó gió xoáy dữ dội, cát đá bay day trời, có rất nhiều người thậm chí còn không thể mở mắt nỗi.
Sau khi hấp thụ gần hết, Đông Kiến Bạch điều khiển cho cơn lốc xoáy đi về hướng của Thiện Nhi áo đỏ.
Thiện Nhi áo đỏ cũng phản ứng cực nhanh, chủ động chạy về hướng cơn lốc xoáy, khi sắp bị va vào thì xoay người lướt qua, khiến sét trời không kịp thay đổi hướng vừa lúc đâm vào cơn lốc xoáy.
Trong nháy mắt, sét trời bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy, phát ra âm thanh "Đùng đoàng". Sam sét đốt cháy khí độc làm cho cả cơn lốc xoáy trở nên đỏ rực, thỉnh thoảng còn lóe lên vài tia chớp.
Đến khi sức mạnh của sét trời và lốc xoáy bù trừ lẫn nhau, bùn đất cát đá bị cuốn bay đi thì không khí xung quanh mới yên bình trở lại.
Không đánh trúng mục tiêu cần đánh là lệ quỷ, nên sét trời an trong đám mây tiếp tục tích tụ.
Nhân khoảng thời gian này, chín thí sinh tập hợp lại với nhau, không can nói nhiều cũng biết hai bùa sư đang tính làm gì.
Lúc này điều họ cần làm là điều khiển cơn lốc xoáy hấp thụ khí độc trong một thời gian rồi day nó đến gần sét trời. Cách này có sự khác biệt tương đối lớn về lượng nguyên khí cần thiết để kích nổ bùa chú rồi ném nó ra ngoài.
Tô Vân Thiều và Đông Kiến Bạch là hai bùa sư chủ lực trong việc vẽ bùa, vì thế nhiệm vụ điều khiển cơn lốc xoáy đương nhiên là do những thí sinh còn lại phụ trách.
Tuệ Tâm: "Thời gian gấp rút, bắt đầu thôi."
Lạc Tầm Lục: "Bên phía quảng trường có một trận bàn do tôi lưu lại, chỉ cần người dân trong thôn không chạy ra ngoài thì sẽ được an toàn."
Phương Hữu Đức: "Để tôi phái quỷ sai đến đó động viên họ." Phùng Thành: "Tôi nữa.”
Trên thực tế, sau khi Thiện Nhi rời đi, người dân trong thôn luôn cảm thấy bồn chồn không yên, may nhờ có trưởng thôn và các người lớn tuổi liên tục động viên an ủi.
Khi nhìn thấy cơn lốc xoáy không được thông báo trước mà xuất hiện, trưởng thôn lo lắng và sợ hãi không thôi.
Sau khi quỷ sai của Phương Hữu Đức và Phùng Thành đến giải thích, người dân trong thôn mới cảm thấy yên tâm phần nào, họ nắm tay động viên lẫn nhau, kiên quyết không chạy ra khỏi khu quảng trường.
"Lại là một cơn lốc xoáy nữa." "Sao vẫn còn nhiều khí độc như vậy chứ?"
"Lòng tôi cảm thấy rối bời."
"Mẹ ơi, con sợ quát”
Khi đối mặt với thiên tai, con người luôn lộ ra vẻ yếu đuối và bất lực.
Thấy lốc xoáy và sét trời va đập vào nhau mà vẫn không thể loại bỏ được khí độc, người dân trong thôn Cổ không khỏi cảm thấy hốt hoảng và sợ hãi.
Trong khi Tô Vân Thiều đang vẽ bùa thì cô cũng có chú ý đến người dân trong thôn, thấy vậy cô gọi Nguyễn Mai đang túc trực đợi lệnh bên trong chiếc vòng tay ra: "Nguyễn Mai, cô qua đó chỉ dẫn người dân trong thôn ném tất cả xác cổ trùng trong quảng trường ra ngoài đi, mượn sức mạnh của sét trời để đốt cháy chúng."
"Vâng!" Nguyễn Mai chạy đi cực kỳ nhanh.
Nghe Tô Vân Thiều nói thế, Phương Hữu Đức và Phùng Thành lại phái thêm vài con quỷ sai qua đó. Chỗ họ có lẽ cũng không cần đến quỷ sai, có thể ổn định nơi hậu phương để không gây trở ngại và rắc rối mới là điều quan trọng nhất.
Nguyễn Mai: "Thưa bà con, chúng tôi cũng không biết xác cổ trùng có gây ra tai họa một lần nữa hay không, vì vậy cần mượn sức mạnh của sét trời để đốt sạch chúng. Đại nhân và những người khác đều không có thời gian, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào mọi người thôi! Bà con ơi, vì một ngày mai tự do và tươi đẹp hơn, chúng ta phải cùng nhau đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn!"
Dưới sự hướng dẫn có trật tự của các quỷ sai, người dân trong thôn đã kìm nén nỗi sợ hãi, ném tất cả xác cổ trùng đã chết vì cứu họ ra khỏi khu vực quảng trường.
Có đứa bé thấy sức mình quá yếu, chỉ ném đến đường biên của quảng trường nên đã mạnh dạn chạy đến nhặt.
Nguyễn Mai nhanh tay lẹ mắt ôm lấy đứa trẻ, tiện tay đưa cho người lớn ở bên cạnh rồi đá xác con co trùng ra ngoài: "Bà con ơi, nhớ chú ý đến những đứa trẻ ở gần đó, tuy chúng ta không thể giúp ích được gì nhiều, nhưng ít nhất đừng gây thêm rắc rối cho họ, đừng làm họ phân tâm nhai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận