Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1187:

Chương 1187:Chương 1187:
Chuong 1187:
Hôm nay trong sân nhà họ Tô tập trung rất nhiều người lẫn quỷ yêu, không tiện bàn luận về chuyện này nên cô tạm thời không hỏi nữa.
Sau bữa tối, Thời Luyện về nhà cùng nhóm vua người cá, Tô Vân Thiều bảo họ nán lại một lát, đợi cô giải quyết chuyện của Cát Cánh và mèo đen trước đã.
Tô Vân Thiều gọi Cát Nguyệt và Cát Cánh tới cạnh mình, hỏi: "Cát Nguyệt, cô đã nói chuyện đó với Cát Cánh chưa?”
Cát Nguyệt: "Nói rồi."
Có Trường Trạch đã chết, cô ấy không cần lo lắng bị người khác hãm hại nữa, nên vừa về tới nhà họ Tô là Cát Nguyện đã lập tức báo cho Cát Cánh biết ngay.
Nếu đã biết sơ về tình hình trước mắt, Tô Vân Thiều cũng đỡ tốn công ke lại thêm lần nữa.
"Cát Cánh, cô suy nghĩ thật kỹ đi nhé, cô muốn sau này sẽ sống dưới hình dạng của huyết thi ngàn năm hay là để tôi rút hồn phách của cô ra, sống dưới trạng thái quỷ hồn?"
Cát Cánh: "Nô tì đã nghĩ kỹ rồi ạ, hình dạng cương thi không tiện tồn tại trong xã hội này, nô tì tình nguyện trở thành quỷ sai của công chúa, ngày ngày bầu bạn bên người, tuyệt đối không bao giờ phản bội, dù sống hay chết cũng không hối hận." Tô Van Thiều không biết khi Cát Cánh đưa ra quyết định này, có bao nhiêu phần trăm là do muốn làm bạn bên cạnh Vân Đề chuyển thế, bao nhiêu là vì thật lòng muốn như vậy.
"Sống dưới hình dạng của quỷ sai đúng là rất tốt cho cô, vậy nên tôi sẽ không hỏi nhiều, chỉ mong ngày sau cô có thể sống những ngày tháng thật vui vẻ."
Tô Vân Thiều khép ngón trỏ và ngón giữa lại, điểm nhẹ lên giữa trán Cát Cánh, từ từ rút hồn phách giấu bên trong thân xác huyết thi ngàn năm ra.
Hồn phách của Cát Cánh là một cô gái trẻ mặc trang phục của tỳ nữ, nước da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, hai má phúng phính, lúc cười rộ lên, đôi mắt sẽ cong thành hai vang bán nguyệt, khiến người khác nhìn mà vui lây.
Chất lượng của trâm cài trên đầu cũng như trang sức đeo bên hông cô ấy cũng khá tốt, đó là những thứ được cô ấy lấy ra từ quan tài đá, cũng là những món đồ mà Vân đế đã ban cho cô ấy khi còn sống, sau đó thì được cô ay mang theo vào quan tài.
Thật là một cô gái tận tâm và trung thành với chủ nhân hơn nghìn năm.
Tô Vân Thiều lấy ra một lá bùa, dùng bút vẽ bùa bình thường để viết một bản khế ước quỷ sai, sau đó hai người cùng ký tên bên dưới, khế ước cứ thế được thành lập. "Cát Nguyệt, Cát Cánh tới từ hơn một ngàn năm trước, mà sắp tới tôi lại có rất nhiều chuyện cần làm nên khá là bận, cảm phiền cô chỉ bảo thêm cho cô ấy nhé."
Cát Nguyệt: "Xin đại nhân cứ yên tâm! Nếu đại nhân vẫn còn việc cần giải quyết, vậy tôi dẫn Cát Cánh đi chọn phòng trước."
Dứt lời, cô ấy nắm lấy tay Cát Cánh, nhẹ nhàng kéo đi.
Cát Cánh bị lôi đi lại do dự ngoái đầu nhìn Tô Vân Thiều: "Công chúa?”
"Không sao đâu, cô cứ đi đi, chọn một gian phòng ma mình thích, muốn trang trí thế nào cũng được." Tô Vân Thiều mỉm cười phát tay. Nhà họ Tô có không ít quỷ sai, nhưng chỉ có mình Cát Cánh là từ người biến thành cương thi rồi lại biến thành quỷ sai giống Cát Nguyệt, nên giữa hai người có rất nhiều de tài chung, vì vậy Tô Vân Thiều không hề lo lắng liệu hai người có thể sống hòa hợp với nhau hay không.
Mãi đến khi Cát Cánh yên tâm bay theo Cát Nguyệt, rời khỏi phòng, cô mới cất thân xác huyết thi ngàn năm của Cát Cánh vào trong chiếc nhẫn, sau đó xoay người đi tìm mèo đen.
Trên người mèo đen toàn là vết thương, sau khi được họ cứu thì cũng thuận theo mà trở về cùng với họ, còn được đãi một bữa đồ nướng với lầu thơm lừng, có lẽ chính nó cũng đang cảm thấy rất hoang mang.
Lúc cô tới tìm mèo đen, nó đang dựng 6 mèo dưới sự trợ giúp của Viên Viên, Nhu Mễ, Vân Tiêu và Vân Đình. Còn Bách Hiểu Thử, Sâm Sâm và Kim Trường Không đang làm đồ cào móng từ bìa carton. Mọi người bận tới bận lui một hồi, 6 mèo và đồ cào móng cũng đã ra hình ra dạng.
Yêu quái chanh vẫn chưa về nhà mà đứng bên cạnh bĩu môi, cả người tỏa ra mùi chua nồng nặc. Cái đám yêu quái này chưa từng dựng nhà cho cô ấy, càng không có chuyện tốt bụng làm món đồ chơi cho cô ấy, thế mà giờ lại đối xử thiên vị với mèo đen như vậy, thật là đáng ghét mài Tô Van Thiều: "... Đây là?"
“Tới đúng lúc lắm!" Viên Viên bế Tuyết Đoàn Tử đang ngồi trên đầu mình xuống, giao lại cho Tô Vân Thieu: "Nãy giờ Đoàn Tử cứ bám lầy em hoài, báo hại em không thể nào làm việc nghiêm túc được, Vân Vân trông chừng nó giúp em đi."
"Ò." Tô Vân Thiều đón lấy Tuyết Đoàn Tử, tiện tay vuốt ve mấy cái khiến Tuyết Đoàn Tử vốn đã buôn ngủ càng thêm thoải mái ngáp dài, bắt đầu gật gà gật gù.
Mèo đen căng thẳng đến độ đuôi dựng thẳng đứng lên, vô thức chạy tới đứng trước ổ mèo vừa mới xong được cái khung, dùng cơ thể của mình che đi 0 mèo. "Meo meo...”
Tiếng mèo kêu vừa vang lên, Viên Viên lập tức vung tay, vô cùng khí phách nói: "Ăng-ten dò địch của em đã có phản ứng rồi, chứng tỏ sớm muộn gì chị cũng sẽ nhận nó về thôi, chỉ bằng lược bỏ vài bước rườm rà vô nghĩa, đi thẳng tới kết quả đi chị!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận