Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 613:

Chương 613:Chương 613:
Chuong 613:
Ngân Sương đã sớm biết trên người Vu Diệu có hoa văn kia, nhưng mà ngay cả Vân Tiêu và Vân Đình cũng có... Tạo nghiệt mài”
"Như tôi đã nói trước đây, thông qua cách kia, dân số của thôn Vân dần dần được tăng lên, trong số đó có người chủ động thông đồng làm bậy với đám người ở thôn Vân, nhưng cũng có người bị ép phải thông đồng làm bậy với họ, vậy chắc hẳn họ chính là những người bị bắt đầu thai trở lại nơi đây rồi."
Ngân Sương bảo Vân Tiêu và Vân Đình cho bà ấy nhìn hoa văn nguyễn rủa của hai người, hai anh em ngoan ngoãn làm theo, họ biết mắt của bà nội mình không tốt, nên đã biến trở lại nguyên hình để hoa văn kia được to rõ hơn.
Ngân Sương nhìn hai lần, bà nhăn mày lại: "Lời nguyền trên người hai đứa nó khác với đám người ở thôn Vân."
Tô Vân Thiều lập tức ngồi dậy: "Khác nhau thế nào?"
Ngân Sương: "Lời nguyễn là do bà giáng xuống, cho nên bà hiểu rất rõ, thật ra người dân trong thôn Vân phải hứng chịu lời nguyễn từ cả bà và Bạch Sương, còn Vân Tiêu và Vân Đình là hai đứa nhỏ vô tội chịu liên luy, trên người chúng có dấu an nguyễn rủa nhưng không phải hứng chịu lời nguyên." Tô Van Thiều:?
"Có nghĩa là sao?"
Ngân Sương dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hai đứa cháu nội nhỏ bé của mình.
"Hai người bọn chúng, rất có thể là hai đứa nhỏ năm đó Bạch Sương sinh ra, nay đã đầu thai lại một lần nữa."
Vân Tiêu và Vân Đình:222
Bốn con quỷ:??2?
Thoạt nghe thì không thể tin được, nhưng sau khi ngẫm lại thì họ cũng cảm thấy rất có lý.
Nếu họ là hai đứa nhỏ do Bạch Sương sinh ra nhưng không có cơ hội được chào đời, chắc chắn là hai người bọn họ sẽ phải chịu ảnh hưởng từ cả lời nguyền của Bạch Sương và kết giới của Ngân Sương, hồn phách của hai đứa nhỏ không thể rời thôn Vân tới địa phủ, nhưng chúng cũng không muốn đầu thai vào trong bụng người dân của thôn Vân, vì thế chúng cứ chờ đợi mãi, cho đến một ngày Ngân Dược và Vu Diệu có con.
Ba trăm năm trước, hai người bọn họ là bán yêu do rắn yêu và con người sinh ra, ba trăm năm sau, họ lại lần nữa đầu thai thành bán yêu do con người và rắn yêu kết hợp mà sinh ra.
Cát Nguyệt hỏi: "Vậy tại sao bà lão vẫn mãi không tìm thấy bọn họ?”
"Khi bà chạy tới nơi, hồn phách của Bạch Sương đã biến mắt, bà vội vàng đuôi theo để giết chết tên đạo sĩ kia, chỉ lo nhốt người thôn Vân lại chứ không có xem xét cần thận, đến khi bà quay trở lại đã không thể tìm thấy chúng được nữa."
Ngân Sương rất khó chịu, bà ấy thực sự đã bị thù hận làm cho hoa mắt, nếu bà có thể phát hiện ra sớm hơn, hai đứa nhỏ ấy có thể đã được đầu thai sớm hơn mà không phải chờ đợi suốt ba trăm năm.
Hiện tại đến cả yêu quái tu luyện còn khó! Càng đừng nói tới bán yêu.
Ngân Sương càng quyết tâm cham dứt mọi hận thù ở đây, không thể để lời nguyền của bà và Bạch Sương làm hại đến thế hệ sau thêm nữa.
Tô Vân Thiều nhớ tới những gì mình từng nói với Vân Tiêu và Vân Đình.
Ngân Dực biết thứ này chính là dấu ấn nguyên rủa, Vu Diệu lại nói bởi vì có Ngân Dực nên ảnh hưởng của lời nguyền lên Vân Tiêu và Vân Đình đã yếu đi nhiều, cho nên... LE nào Vu Diệu biết Ngân Dược chính là con trai của Ngân Sương sao?
"Bà nội, chẳng lẽ Vu Diệu và Ngân Dực không biết được thân phận thực sự của bà sao?"
Ngân Sương cũng không chắc chắn,"Một người thường như bà mà có thể truyền dạy lại cho nó cách thức tu luyện của rắn yêu, hẳn là trong lòng nó cũng có chút suy nghĩ, nhưng bà không nói thì chắc nó cũng không biết bà là ai đâu?"
Bây giờ cả Vu Diệu và Ngân Dực đều đã chết, không ai biết được, rốt cuộc họ có nhận ra được bà lão chính là Ngân Sương, mẹ ruột của Ngân Dực hay không.
Trừ phi... Đi hỏi yêu nguyên Ngân Dực.
Ngân Sương có thể đem những ký ức quan trọng giữ lại trong miếng vảy, Ngân Dực cũng thể thể đem ký ức giữ lại trong yêu nguyên, xét từ một phương diện nào đó, hai mẹ con họ thật sự rất giống nhau. Chỉ là, hiện tại Tô Van Thiều quá mệt mỏi, không thể tiếp nhận ký ức được nữa.
Cả tinh thần lẫn thể xác của cô đều không cho phép, Diêm Vương càng không cho phép cô tiếp tục cưỡng ép bản thân, làm cơ thể bị thương.
Trời đã sáng, thím Đại Hoa và những người khác có khả năng sẽ đến hang động để kiểm tra tình hình, Tô Vân Thiều phải quay lại đó.
"Bà nội, hôm nay tới đây trước đã, buổi tối con sẽ quay lại sau."
Ngân Sương: "Được."
Tô Vân Thiều định đợi bản thân cảm thấy khá hơn, sẽ đặt thử vảy của Ngân Sương và yêu nguyên của Ngân Dực lại gần nhau để xem có thể giải phóng được một số ký ức trong yêu nguyên không, vì thế cô chưa trả lại miếng vảy cho Ngân Sương.
Mọi người vội vàng chạy về hang động, trên đường di tình cờ họ nhìn thấy Bình Sinh đang lén lút tới hang động.
Cát Nguyệt tức giận mắng lớn: "Người này tối hôm qua còn cùng Đại Dũng và Vân Lệ Lệ ngủ với nhau, vậy mà sáng sớm hôm nay đã mò tới đây tìm đại nhân, đúng là tên đàn ông thối không biết xấu hổ!"
Vừa rời khỏi nhà bà lão, Tô Vân Thiều đã ngủ, nên lúc này cô chẳng có một chút phản ứng nào.
Diêm Vương bề cô trở về hang động, tốc độ đi cũng nhanh hơn, quả nhiên anh nhìn thấy ảo trận và "Tô Vân Thiều" đều đã biến mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận