Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1004:

Chương 1004:Chương 1004:
Chương 1004:
"Ba người xưng hô thế nào?"
Tuệ Tâm: "Ban tăng là Tuệ Tâm."
Khúc Vu Hoa: "Khúc Vu Hoa.”
Phương Hữu Đức: "Phương Hữu Đức, ba người chúng tôi nghe nói trên đảo Trường Thọ có bí mật về trường thọ, cố ý tới đây thám hiểm."
Nói xong, còn lắc lắc chiếc ba lô căng phông của mình.
Trường thọ thì có liên quan gì đến thám hiểm?
Người thường nghe sẽ cảm thấy lời nói này thật vô lý, còn có thể cảm thấy logic của Phương Hữu Đức không tốt lắm, nhưng người đàn ông kia đối với chuyện này không có nửa điểm hoài nghị, một bộ dáng thấy nhiều nên không trách.
Người kia làm tư thế mời, sau đó đi lên trước dẫn đường, vừa đi vừa nói,"Thật lâu trước đây chỗ chúng tôi không được gọi là đảo Trường Thọ hay thôn Trường Thọ gì cả, là do sau này phát hiện ra bí mật trường thọ thì mới sửa lại."
Khúc Vu Hoa lộ ra biểu cảm hứng thú: "Chúng tôi tới đây chính là để tìm hiểu bí mật trường thọ!"
"Bất ke là tìm hiểu bí mật hay là thám hiểm trên đảo, các người đều phải tìm một chỗ dừng chân, tôi dẫn mọi ngươi đến khách sạn trước."
Phương Hữu Đức kinh ngạc: "Thuyền đến đảo Trường Thọ ba ngày mới có một chuyến, chúng tôi thật sự không chờ kịp mới tìm người thuê ca nô, du khách ít như vậy mà nơi này còn có chỗ dừng chân nữa sao?"
"Nói là khách sạn nhưng thực ra cũng chỉ là mấy gian phòng sát vách nhà trưởng thôn, người tới chỗ chúng tôi không nhiều lắm, mắy gian phòng đó cũng đủ dùng, các người có tổng cộng ba người, hai phòng đủ không?"
Khúc Vu Hoa cười xua tay: "[ôi và hai người bọn họ đều không quen biết, chỉ nói chuyện phiếm trên mạng, nghe nói bọn họ cũng muốn tới đảo Trường Thọ nên cùng nhau tới góp vui mà thôi."
Sau khi nói xong, cô ấy còn bĩu môi oán giận một câu,"Sớm biết nơi này xa xôi bát tiện thế này đã không tới rồi, làm gì có cái gọi là bí mật trường thọ đâu chứ?”
Tuệ Tâm chú ý tới vẻ mặt của người đàn ông sau khi nghe nói ba người bọn họ không quen biết thì đã thả lỏng không chút, anh ta ghi nhớ điểm này trong lòng.
Người đàn ông tỏ ra thần bí nói: "Cô đừng tỏ vẻ không tin như vậy, đợi lát nữa nhìn thấy trưởng thôn, sẽ biết nơi này rốt cuộc có bí mật trường thọ hay không.”
Ba người Tuệ Tâm:222
Ôm lòng hiếu kỳ, ba người đi theo người kia, ước chừng di hơn mười phút mới nhìn thấy sáu hộ gia đình. Phương Hữu Đức lắc lắc vòng tay gỗ hòe, bốn quỷ sai từ bên trong chui ra, tản ra bốn phương tám hướng.
Nơi này đều là kiểu nhà hai tầng tường trắng ngói đen, dùng các tảng đá hình dạng khác nhau xây chồng lên thành tường bao quanh, phía trước cách với tường rào một khoảng chính là sân trước.
Có một số nhà trước sân lát xi măng, phơi khoai lang khô, một số nhà khác thì trồng một ít hành, tỏi, cải trắng.
Người đàn ông kia dẫn theo bọn họ đi đến một ngôi nhà nằm ở đằng trước, trong sân của ngôi nhà này phơi không ít khoai lang khô, mây người đi vòng quanh qua chỗ khoai lang khô đó.
"Trưởng thôn, lại có người nơi khác tới thám hiểm này." Người đàn ông vừa cất lời đã thấy có mấy người từ trong nhà đi ra, một người trong đó còn chằm chậm chạy tới.
Mà trưởng thôn ở cách đó gần nhất thì hồi lâu sau mới chống gậy đi ra, lúc bà ấy đi ra tới thì bác gái kia cũng đã chạy nhanh đến bên tường rào.
Trưởng thôn vừa di ra, ba người Tuệ Tâm lập tức hiểu được cái gọi là bí mật trường thọ là chuyện như thế nào. Đây là một bà lão đầu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, thân hình còng xuống, hai mắt mở to nhưng không nhìn thấy, một tay vịn tường, chống một cây gậy gỗ, thân cao đại khái chỉ có một mét bốn.
"AI vậy?” “Trưởng thôn, là tôi, Lương Chí đây." Người đàn ông ởi qua đỡ bà lão, lớn tiếng nói vào lỗ tai bà,"Vừa rồi có ba người tự mình thuê ca nô tới đây, muốn tới nhà bà tá túc."
Bà lão dường như có hơi lãng tai, phản ứng có hơi chậm chạp, hơn nửa ngày mới gật đầu: "Tốt, trong thôn đã lâu không có người ngoài tới, để tôi bảo Ái Nhi đi thu dọn phòng cho bọn họ.”
Trong lời nói của bà lão mang theo khẩu âm địa phương rất nặng, có lúc lại nuốt chữ nghe không rõ ràng lắm, cũng không dễ phân biệt.
Lương Chí: "Ái Nhi đi đâu rồi?"
"Đi đào khoai lang rồi." "Vậy ngài nghỉ ngơi đi để tôi đi gọi Ái Nhi."
Lương Chí đỡ bà lão về phòng, rất nhanh lại đi ra, đi về phía cửa bên cạnh vặn mở chốt cửa đã rỉ sét, nói với ba người Tuệ Tâm: "Ái Nhi thường xuyên dọn dẹp nên bên trong không bẩn đâu, chỉ là giường đệm đã lâu không thay, phải dọn dẹp lại một chút. Các cô cậu nếu mệt thì vào ngồi một lát đã, chờ tôi đi ra ngoài gọi người."
Phương Hữu Đức gõ gõ vòng tay gỗ hèo trên cổ tay, một quỷ sai đi theo Lương Chí rời đi, hai quỷ sai đi vòng quanh phòng bắt đầu kiểm tra.
Lương Chí đi rồi, bác gái tới xem náo nhiệt rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện. Bác gái đã ở bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy hòa thượng không tiện nói chuyện, Phương Hữu Đức thoạt nhìn quá hung dữ, liền lựa chọn Khúc Vu Hoa.
"Cô gái, sao cô lại tới nơi này thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận