Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 105:

Chương 105:Chương 105:
Chương 105:
Trong phòng, Bách Tinh Thần kinh ngạc quay đầu lại: "Nhanh thế à?"
Quản gia đang chờ ở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phó Diệp, không khỏi ngạc nhiên, sao tiểu Phó tổng lại tới đây?
Tô Y Y đi lướt qua quản gia và vọt vào trong phòng, chỉ thấy Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần mỗi người ngồi một bên của ghế sô pha, trên bàn trà bày vài chiếc hộp và hai ly nước uống.
Phó Diệp đi ở phía sau cô, anh ta cảm thay may mắn mình chưa gọi 110, nhưng tiếc là anh ta đã yên tâm quá sớm rồi. "Hai người cùng tới khách sạn?” Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tô Vân Thiều nhìn Phó Diệp giống như sắp kéo anh ta vào lò hỏa táng,"Hôm đó tôi không nên tha cho anhl”
Tô Vân Thieu chộp lấy điện thoại di động ở trên bàn, nhanh chóng bam dòng số 110, ngay lúc cô sắp bam nút gọi thì đã bị Tô Y Y và Phó Diệp một người ôm tay một người cướp máy, cưỡng chế cô ngồi yên một chỗ.
Tô Y Y: "Chị, chị bình tĩnh đã!"
Phó Diệp: "Chị gái à, đây là khách sạn của nhà eml"
Bách Tinh Thần: "..." Một sinh viên như anh ta vậy mà không biết xấu hỗ gọi trẻ vị thành niên là chị? Lúc này, chuông cửa lại vang lên, quản gia do dự một chút rồi vẫn mở cửa ra.
Nhóm Tần Giản bước vào với rất nhiều đồ vật ở trên tay, vừa vào phòng đã nhìn thấy Tô Vân Thiều đang bị Tô Y Y và Phó Diệp ôm chặt như gau koala, Bách Tinh Thần khoanh tay đứng một bên nhìn.
Tần Giản: "Máy người các cậu đang làm trò gì thế?"
Lôi Sơ Mạn: "Vân Thiều mang thêm người đến sao?"
Triệu Tình Họa: "Nặng lắm đó, sao không để cổ vịt vào tủ lạnh trước?"
Hứa Đôn: "Oa, đây là lần đầu tiên tớ bước vào phòng tổng thống đấy!"
Trần Tinh Nguyên: "..." Nhỏ bé, yếu đuối, đáng thương, không dám nói lời nào.
Nhìn thấy bọn họ xách may cái túi đựng day thức ăn tới, Tô Y Y mới biết mình đã vô cớ làm loạn rồi, lỗ tai bỗng chốc đỏ lên.
Chuyện đã tới mức này thì phải thẳng thắn mới được khoan hồng!
Tô Y Y từ giữ chặt biến thành ôm, vừa ôm vừa cười lấy lòng Tô Vân Thiều, không chút do dự ném trách nhiệm đi: "Là Phó Diệp nói nhìn thấy chị và Bách Tinh Thần tới đặt phòng, em đây không phải là lo cho chị sao?”
Ánh mắt của mọi người bao gồm cả quản gia nhìn Phó Diệp có chút không đúng, trẻ vị thành niên đặt phòng khách sạn sao? Khó vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được!
Phó Diệp bị bán dung:
Tình huống càng nguy hiểm, anh ta càng phải bình tĩnh, vì thế anh ta bèn tỏ vẻ hào phóng: "Tiền thuê phòng hôm nay tôi sẽ trả hét!"
Tô Vân Thiều cười lạnh: "Anh nghĩ tôi thiếu chút tiền đó sao?"
Cô có hơn một trăm vạn đang gửi ở chỗ Tần Sóc, chỉ chưa biết nên tiêu thế nào cho phải thôi.
Phó Diệp nghẹn giọng, ngập ngừng hỏi: "Vậy chị đã nghĩ ra cách nào phạt em để hết giận chưa?”
Rốt cuộc cũng chưa tạo ra tổn thương gì, hơn nữa anh ta cũng là em re tương lai, Tô Vân Thiều đành giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho anh ta lần này,"Không có lần sau."
Phó Diệp không ngờ mình lại vượt ải dễ dàng như vậy, sau khi ngạc nhiên, anh ta nói: "Vậy tiền phòng hôm nay cứ để em trả nhé."
Tô Vân Thieu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, xem như đã bỏ qua chuyện này.
Tô Y Y thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã vứt hết trách nhiệm cho Phó Diệp, nhưng dù sao đó cũng là vị hôn phu của cô, nếu anh thực sự gặp chuyện cô vẫn sẽ đau lòng.
Hệ thống nhắc nhở: [ Đó là vì chị gái của cô không nỡ để hai người mắt mặt trước nhiều người như vậy, về sau kí chủ trong thể xúc động như vậy nữa. 】
Trong lòng chị gái chỉ có sự nghiệp, đàn ông con trai chỉ gây cản trở con đường tương lai rộng mở của chị ấy mà thôi!
Tô Y Y âm thầm gật đầu: Ai cũng có khả năng yêu đương sớm, nhưng chị gái thì tuyệt đối không thể!
Tới cũng tới rồi, cũng không thể tự dưng đuổi người ta đi được.
May mắn phòng khách đủ rộng, sô pha đủ nhiều, chín người ngồi xuống vẫn rất thoải mái. Năm nam sinh ngồi một bên, bốn nữ sinh ngồi một bên, trận địa được phân chia rõ ràng. Sau khi phân chia vị trí xong, Tần Giản lấy hộp của mình ra, vừa mở ra nhìn, cậu ta đã kinh ngạc thốt lên.
"Vân Thiều, tay nghề khắc ngọc của cậu thực sự quá tuyệt! Tớ đã nhìn thấy không ít trang sức bằng ngọc được điêu khắc tinh tế rồi, nhưng chưa thấy cái nào đẹp bằng đồ cậu làm!"
Xem ngọc của mình còn chưa đủ, Tần Giản lại thúc giục những người khác: "Ba người các cậu cũng mau mở ra xem đi!"
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đã không chờ nổi mà vội vàng mở ra nhìn, họ cùng Tô Y Y liên tục kêu lên "Oa...”.
Bách Tinh Thần thì nhìn rất cẩn thận, kỳ thật bốn miếng ngọc này được đặt trong bốn chiếc hộp đều được điêu khắc hoa văn giống nhau, dù sao chúng cũng có chung một tác dụng là bùa ngọc cả.
Nhưng mà bản thân bùa hộ mệnh đã có nhiều nét, độ dày ngắn khác nhau, chuyển động phức tạp, lại được gói trong một tờ bùa hình chữ nhật to bằng lòng bàn tay, nếu muốn có thể đem miếng ngọc này làm thành một mặt dây chuyền, chẳng phải càng tinh xảo hơn sao?
Ngọc không cùng chất, mỗi một miếng ngọc nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thật ra lại khác nhau.
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa không chờ nổi, vội lấy một đống sợi dây có màu đỏ và đen từ trong túi ra "Chon maul"
Bach Tinh Than chon soi day màu đen, tháo miếng ngọc ban đầu trên sợi dây xuống, thay vào đó là miếng ngọc dự phòng mà Tô Vân Thiều đã mài giũa cẩn thận rồi đặt vào hộp.
Tần Giản cầm miếng ngọc màu vàng, có thể kết hợp được với cả hai màu dây đỏ và đen, cậu ta có chút lưỡng lự.
"Đôn, Nguyên Tử, lại đây nhìn hộ anh mày xem nên lấy màu nào.”
Hứa Đôn: “Anh, màu đen khó bị bản."
Trần Tinh Nguyên: "Màu đen đi."
Hai người đều nói là màu đen, Tần Giản không hề do dự, cầm lấy sợi dây màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận