Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1023:

Chương 1023:Chương 1023:
Chuong 1023:
Người vợ nói: "Không thể để Ai Nhi đi theo bà ta nữa! Nếu tiếp tục đi với bà ta, sớm hay muộn cũng sẽ lại bước lên vết xe đỗ đó!"
Người chồng thở dài: "Không phải chúng ta chưa từng nói chuyện với Ái Nhi, bà tính xem, trước sau chúng ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mà Ái Nhi vẫn không nghe, nó vẫn luôn cảm thấy để trưởng thôn ở một mình như thế thật đáng thương, muốn giúp chúng ta báo hiếu."
Người vợ cả giận nói: "Bà già đó năm nay đã hơn hai trăm tuổi rồi, không chừng còn sắp ba trăm tuổi, sống lâu như vậy, có thể nói đã thành tiên từ lâu rồi, còn muốn để một đứa bé báo hiếu cái gì chứ? Con gái nhà người ta hai mươi tuổi đều học đại học, mặc những bộ quần áo xinh đẹp, còn con gái của nhà chúng ta lại phải hầu hạ một bà già mãi chưa chịu chết!"
Người vợ càng nói càng tức, tức giận đến nỗi đập mạnh xuống giường, nhưng rất nhanh đã bị người chồng bịt kín miệng lại.
"Bà cô của tôi ơi, bà nói nhỏ chút, biết rõ bà ta đã thành tiên rồi, khẳng định bà ta đã có thủ đoạn nào đó mà người khác không biết được, nói không chừng bà ta còn có thiên lý nhãn ( đôi mắt có thể nhìn thấy những thứ từ rất xa ) và thuận phong nhĩ ( đôi tai có thể nghe được những âm thanh từ rất xa ) đấy, bà còn ở đây làm trò mèo gì vậy?”
"Tôi có nói sai sao?" Người vợ không chịu, hất tay chồng ra, không những không kiềm chế lại mà còn cố tình cao giọng, như đang muốn để cho bà lão có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ nhìn thấy, nghe tháy tất cả.
"Ái Nhi nhà chúng ta năm nay mới hai mươi tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của một cô gái, nhưng chưa được hưởng thụ cái gì đã phải ở bên hầu hạ một bà lão đã sắp ba trăm tuổi, ông cảm thấy như vậy có hợp lý không?”
"Không hợp lý thì chúng ta có thể làm được gì bây giờ?" Người chồng nổi giận đùng đùng mà nói,"Ái Nhi ở bên cạnh bà ta, nếu như có thể làm được việc cho bà ta thì còn thể giữ được cho nó một mạng, bà thử nhìn kết cục của những người khác đi, số người trong thôn của chúng ta càng ngày càng ít, chẳng lẽ bà muốn đứa con gái do mình hoài thai chín tháng mười ngày mới vắt vả sinh ra được rơi vào kết cục giống những người đó sao?" Người vợ trả lời theo bản năng: "Tắt nhiên là tôi không muốn!" Thừa dịp người vợ còn chưa kịp phản ứng lại, người chồng tiếp tục nói: "Vậy thì bà nói ít lại mấy câu đii Cũng bớt làm mấy chuyện nhảm nhí lại, nếu như để cho trưởng thôn nghe được, Ái Nhi thì có lẽ sẽ không sao, còn hai chúng ta thì chưa biết trước thế nào đâu?"
Dừng một chút, ông ta lại bổ sung thêm một câu: "Bà cũng đừng hy vọng Ái Nhi có thể cầu xin giúp cho chúng ta, đừng quên đứa con gái đầu lòng của chúng ta đã chết như thế nào."
"Làm sao tôi có thể quên được chứ? Làm sao tôi quên được chứ? Làm sao tôi dám quên đây?” Nói xong ba câu này, nước mắt của người vợ rơi xuống như mưa, bà ta ôm lấy trái tim tan nát và đau đớn, khóc không thành tiếng: "Nó cũng là chắt gái của bà ta, không thể bắt một đứa nhỏ từ bên ngoài về thay cho nó được sao? Vì sao cứ nhất định phải chọn nó? Ô ô ô, đứa con đáng thương của tôi!"
Nhắc tới đứa bé đáng thương kia, trong mắt người chồng cũng rơm rớm nước mắt, ông ta ôm lấy vợ mình, đôi cha mẹ mất đi đứa con gái dứt ruột đẻ ra cùng dựa vào nhau, sưởi am cho nhau.
Diêm Vương không biết tình hình trên đảo Trường Thọ, chỉ cảm thấy đoạn hội thoại này nhất định có giá trị tình báo, nên chờ Tô Vân Thiều ngồi thiền tĩnh dưỡng xong, anh mới nhắc lại y nguyên cho cô nghe.
Tô Vân Thieu:???
Điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều.
Ái Nhi nói năm nay trưởng thôn chưa đến hai trăm tuổi, nhưng hai người có lẽ là cha mẹ của Ái Nhi lại nói trưởng thôn năm nay đã sắp ba trăm tuổi, chênh lệch đến một trăm tuổi, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Trưởng thôn đã làm gì với đứa con gái đầu lòng của cha mẹ Ái Nhi? Cô bé đã bị coi như vật tế Thần Biển mà ném xuống biển ư?
Từ những cảnh nhìn thấy trong giấc mơ của Cố Tiểu Tiểu, cứ cách một tháng đảo Trường Thọ lại "dâng" vật tế xuống xoáy nước một lần, mỗi một lần ném bốn người, vậy trong vòng hai mươi năm họ đã "hiến" được 960 người rồi.
Cư dân sống trên đảo Trường Thọ thật sự rất ít, mà vật tế cho Thần Biển phần lớn là trẻ con, nhưng không nhất định phải là đứa trẻ đến từ chính đảo Trường Thọ, vì vậy bọn họ nhất định phải có cách bắt cóc trẻ em và người trưởng thành từ bên ngoài về.
Đảo Trường Thọ chỉ có duy nhất con thuyền nhà Lương Chí mới có thể tự do ra vào, chỉ cần bắt cóc người ném lên thuyền, không có thuyền của Lương Chí thì người nọ sẽ không thể nào rời khỏi đảo được, người bị bắt chỉ có thể nằm im chịu trói, nhưng nếu có nhiều khách du lịch bị mất tích sau khi tới đảo Trường Thọ như vậy, cảnh sát nhất định sẽ phải điều tra.
Chẳng lẽ bọn họ đã "sử dụng" những người bị lừa bán tới đây sao? Tô Vân Thiều cảm thấy chuyện này có quá nhiều liên đới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận