Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 598:

Chương 598:Chương 598:
Chương 598:
Tô Vân Thiều gật gật đầu, lấy lại miếng vảy kia, cô sẽ tới đó.
"Bà ơi, trên người bà có hoa văn nào trông như đám mây không?"
"Không có." Bà lão phủ nhận cực nhanh, không phải là bà đang chột dạ, mà là bà đang thực sự căm ghét: "Lời nguyên của Bạch Sương là nhằm vào người dân của thôn Vân, những người phụ nữ lúc mới bị bắt gả tới đây sẽ không có, nhưng sau khi họ thông đồng làm bậy cùng với người dân ở thôn Vân thì hoa văn kia sẽ xuất hiện trên người họ, bà vẫn luôn không chịu thỏa hiệp với đám người này, sao có thể có hoa văn hình đám mây được?"
Suy đoán của Tô Vân Thiều đã được xác nhận.
"Bà ơi, bà đã từng gặp Ngân Dực chưa?"
"Gặp rồi." Bà lão đau khổ vỗ vào đùi,"Đều là oan nghiệt mal Mấy trăm năm trước rắn trắng nhỏ và Vân Văn Hiên đã sinh ra hai quả trứng rắn, mấy trăm năm sau Ngân Dực và Vu Diệu cũng lại sinh ra hai quả trứng rắn, bà vẫn luôn cảm thấy là do hai đứa nhỏ kia không cam lòng chết đi như vậy nên đã đầu thai trở lại."
"Nhưng vận may của hai đứa nhỏ kia thật không tốt, lần đầu tiên sinh ra chưa kịp nở đã phải chết, lần thứ hai sinh ra, vừa mới nở đã bị Vân Gia Thụ để ý, ông ta đã tìm mọi cách de bắt được bọn chúng."
Tô Vân Thiều:?
Tin tức mà bà lão nói ra khác hoàn toàn với những gì cô biết được trong yêu nguyên của Ngân Dực.
"Bà ơi, không phải Vân Gia Thụ thích Vu Diệu sao, yêu mà không có được, cho nên ông ta mới nhằm vào gia đình họ, phải không?”
"Sao lại thế?" Bà lão bật cười ha hả, xua xua tay nói,"Người thôn Vân vốn không thể đi ra khỏi thôn, nhưng trưởng thôn thì có thể đi ra ngoài, cháu có biết vì sao không?"
Sao Tô Vân Thiều biết được chứ?
Bà lão liền nói: "Đó là bởi vì trưởng thôn đã mài nhỏ vỏ trứng rắn của hai đứa nhỏ kia, mỗi lần ông ta ra ngoài sẽ ăn một chút. Hai quả trứng rắn mà Bạch Sương sinh ra cũng không khác trứng ngỗng là máy, hai vỏ trứng đó đã dùng được mấy trăm năm, ra khỏi thôn máy lần cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu nữa.”
Cho nên những người ở thôn Vân muốn đem vở trứng của Vân Tiêu và Vân Đình đi mài thành bột, mượn thứ này để đi đến nơi xa hơn, hoặc cũng có thể, họ đã nảy sinh ý xấu với hai anh em Vân Tiêu và Vân Đình.
Rốt cuộc thì vỏ trứng cũng có hạn, cũng sẽ có ngày bị dùng hết, nhưng nếu họ nuôi lớn được Vân Tiêu và Vân Đình, vậy chẳng khác nào họ đã có được số lượng vỏ trứng vô tận rồi.
Cũng không đúng! Tô Vân Thiều lắc đầu: "Hai đứa nhỏ kia là con của Bạch Sương, cho nên vỏ trứng của chúng có tác dụng thì còn có thể hiểu được, nhưng sao đến cả vỏ trứng từ con của Ngân Dực và Vu Diệu cũng có được hiệu quả tương tự?"
"Cháu à, cháu không thể dùng suy nghĩ của một người bình thường để đoán ra suy nghĩ của một đám điên đâu." Bà lão lại muốn sờ đầu của Tô Vân Thiều, nhưng bỗng nhiên bà ấy nghĩ ra được điều gì đó nên bật dậy khỏi ghế dựa, bắt lấy tay của Tô Vân Thiều, ngơ ngác nhìn vào hai chiếc vòng tay vàng bạc hình rắn trên tay cô.
"Đây, đây là?"
Tô Vân Thiều thử dò hỏi: "Bà đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay giống thế này sao?"
"Gặp rồi." Bà lão vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm vào đầu Vân Tiêu và Vân Đình, ánh mắt của bà ay cũng trở nên hiền từ hơn,"Năm đó bà đã thấy Vu Diệu đeo chiếc vòng tay do Ngân Dực biến thành, hai đứa nhóc này có phải là con của họ không? Nở ra rồi à, thật may quá.”
Bà lão đã nhận ra rồi thì cũng không cần ngụy trang làm gì nữa.
Tô Vân Thiều gật đật đầu với Vân Tiêu và Vân Đình, hai anh em biến thành hai con rắn nhỏ, đuôi rắn thì quấn trên tay của Tô Vân Thiều, còn đầu rắn thì hướng về phía bà lão gập đầu chào hỏi.
Vân Tiêu: "Chào bà, cháu là Vân Tiêu."
Vân Đình: "Chào bà, cháu là Vân Đình, tên của hai anh em chúng cháu đều được Tô Vân Thiều đặt cho. Ban đầu trên người chúng cháu cũng có nỗi lên những hoa văn đám mây mang chữ Vân, họ thì không thể sửa được, nên hai anh em chúng cháu quyết định lầy chữ Vân trong tên của Tô Vân Thiều làm họ của mình, để không kiên quan gì đến chữ Vân trong thôn Vân nữal"
"Được, được, được lắm!" Bà lão kích động đến mức cả người run lên, nước mắt chảy ra từ con ngươi vẫn đục, bà ấy run ray vuốt ve đầu rắn nhỏ của Vân Tiêu và Vân Đình,"Hai đứa có thể lấy được họ Vân của đại sư, tốt, rất tốt!"
Vân Tiêu và Vân Đình không hiểu sao bà lão lại nói vậy, họ chỉ cảm thấy ánh mắt bà lão nhìn mình vô cùng hiền từ, không hề giống ánh mắt mà mẹ của Tô Vân Thiều nhìn họ.
Nhìn thấy dáng vẻ thông minh, nhanh nhẹn của Vân Tiêu và Vân Đình, bà lão không khỏi cảm kích Tô Vân Thiều.
"Cháu à, cháu dẫn hai đứa nhỏ này quay về là để báo thù sao?"
Tô Vân Thiều luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ không thể giải thích được, nhưng cô cũng cảm thấy có lẽ bà lão đã có mối nhân duyên không thể nói ra với Vu Diệu, nên khi nhìn thấy hai đứa con của Vu Diệu có thể sống khoẻ mạnh bà ấy có chút kích động cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Trong thế giới bây giờ, yêu quái tu luyện thật không dễ dàng, cháu không hy vọng trên người bọn họ vì dính phải sát nghiệp mà ảnh hưởng tới việc tu luyện, cháu dẫn bọn họ tới đây là là để kết thúc nhân quả, không phải để họ giết người báo oán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận