Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 301:

Chương 301:Chương 301:
Chương 301:
"Tôi gặp ác mộng, không việc gì đâu, các cô cứ đi chơi đi." Tô Vân Thiều ngồi xuống bàn học, mở đèn bàn lên, kéo gỗ đào bị sét đánh qua bắt đầu làm việc.
Ba quỷ sai trở lại trong góc, họ không tiếp tục xem phim nữa mà nói chuyện phiếm ở trong nhóm chat bốn thành viên.
Nguyễn Mai: 【 Không lẽ đại nhân mơ thấy bị Diêm Vương đòi nợ 2? ]
Vân Khê: [ Có thể khiến đại nhân không ngủ được, đó nhất định là cơn ác mộng rất đáng sợi 】
Cát Nguyệt: [ Giống như thế giới bị huỷ diệt à? ]
Nguyễn Mai: Í... Cũng không đến mức đó chứ 】
Vân Khê: Í... Hay là thế? }
Ba quỷ sai mỗi người một ý, không thể thống nhất, cho dù có bàn bạc cũng chẳng ra kết quả gì nên cũng đành dừng lại.
Tô Vân Thiều làm một mạch đến gần sáng cũng chưa đứng dậy một lần.
Gần tới giờ, cô ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi quay về đánh răng rửa mặt, xong xuôi, nhìn cô lại tràn tre sức sống không he giống người một đêm chưa ngủ, ít nhất người nhà họ Tô cũng không phát hiện ra.
So với cô, Tô Húc Dương có hai quang thâm mắt ở trên mặt, thêm cái điệu ngáp chảy cả nước mắt trông càng giống một bệnh nhân bị bệnh nghiêm trọng hay thức khuya hơn.
"Thức đêm hại cơ thể." Tô Vân Thiều tốt bụng nhắc nhở anh trai.
Ba Tô và mẹ Tô đã không thèm khuyên bảo anh từ lâu, con cái lớn rồi không thích bị cha mẹ cứ kè kè bên cạnh nhắc nhở, huống chi Tô Húc Dương không phải không biết đạo lý thức đêm hại cơ thể, nhưng anh lại không tự chủ được, tật xấu này không phải chỉ nói một hai câu là có thể thay đổi được.
Bây giờ, tuổi của anh còn nhỏ, sức khỏe lại tốt, thức suốt đêm cũng có thể nhanh chóng hồi phục, chờ đến khi lớn tuổi rồi, anh sẽ cảm nhận được sự mệt mỏi khi thức khuya, lúc đó tự anh sẽ biết chú ý tới sức khoẻ.
Nghĩ như vậy nhưng ba mẹ Tô không bình tĩnh nổi, bởi vì Tô Húc Dương nói: "Không phải tối hôm qua em cũng thức suốt đêm sao?"
Ba Tô, mẹ Tô và Tô Y Y đều kinh ngạc, bảo Tô Y Y làm bài tập suốt đêm cũng không đáng sợ bằng bảo Tô Vân Thiều thức cả đêm, vì cô chính là người duy nhất trong nhà duy trì thói quen tập thể dục buổi sáng!
Ba Tô: "Mắt ngủ à?"
Mẹ Tô: "Ăn sáng xong con đi ngủ bù đi."
Tô Y Y: "Xảy ra chuyện gì sao???" "Cũng không phải thức suốt đêm, chỉ là nửa đêm con gặp ác mộng, sau khi tỉnh giác thì không ngủ tiếp được nữa." Tô Vân Thiều rất tò mò, vì sao mỗi lần cô làm chuyện gì vào nửa đêm đều bị Tô Húc Dương bắt gặp?
Tô Húc Dương không được tự nhiên mà dịch dịch mông, ngang cổ, nói một cách hợp tình hợp lý: "Làm sao? Tự em thức suốt đêm bị anh đúng lúc tóm được, chẳng nhẽ lại định trách anh mách lẻo à? Nếu muốn mách lẻo thì phải nói sau lưựng người ta chứ, anh đây là nói thẳng trước mặt em, rất rõ ràng, thẳng thắn!"
Tô Vân Thiều còn chưa nói cái gì, ba Tô và mẹ Tô đã không vui.
Ba Tô: "Con là anh, cho nên điều nên làm nhất là yêu thương em gái."
Mẹ Tô: "Húc Dương, con bảo Vân Vân thức suốt đêm, chính là vì muốn đánh lạc hướng chú ý của ba mẹ phải không?”
"Mọi người đừng chỉ trách con thức suốt đêm, bị biết cũng không sao, con chỉ cảm em ấy thức suốt đêm thật là kỳ lạ." Tối qua Tô Húc Dương đi xuống phòng bếp lấy Coca lạnh, lúc đi qua phòng của Tô Vân Thiều thì nhìn thấy ánh sáng lộ ra qua khe cửa, nhưng anh dán tai ở ngoài cửa một hồi cũng chẳng nghe thấy tiếng động ở bên trong.
Anh là anh trai, nghe lén bên ngoài phòng của em gái đã không đúng rồi, cũng không thể nào lại mở cửa phòng em gái để nhìn lén, đúng không?
Nghĩ đến hai lần trước, nửa đêm Tô Vân Thiều đào đào chôn chôn đồ vật ở trong vườn hoa, Tô Húc Dương vội vàng xuống lầu, không tìm thấy bóng dáng Tô Vân Thiều đâu nên lập tức cầm Coca lạnh trở về phòng, nhìn đồng hồ đã 3 giờ rưỡi khiến anh ta rất ngạc nhiên.
Tô Vân Thiều chỉ ra điểm mau chốt nhất: "Em là thi thoảng, còn anh thì thường xuyên."
Tô Húc Dương bị nghẹn họng,"Đấy là em không biết cái hay của game thôi!"
"Có thể kiếm tiền không?"
"." Ngược lại, anh ấy còn đỗ không ít tiền vào đó.
"Có thể kết bạn thực sự không?"
".. Cũng có.' Nhưng mà xác suất không cao.
"Anh có gặp phải mấy tình huống gây tức giận không, hay là gặp được sự vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần?"
".. Lúc gặp phải đồng đội heo hay học sinh tiểu học thì cũng khá tức giận, nhưng phần lớn thời gian đều vui vẻ."
Dù sao Tô Vân Thiều vẫn không thể hiểu nổi cái hay của mấy trò đó, đến cả máy trò chơi đơn giản nhất cô còn không chơi.
"Anh không thể thức đêm chơi game nữa." Tô Húc Dương: "Vi sao?"
Đây là lần đầu tiên ba mẹ Tô và Tô Y Y thấy Tô Vân Thiều dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, sau khi kinh ngạc qua đi, họ nghe thấy Tô Vân Thiều nói: "Vui chơi vừa phải thì được, còn quá mức... Trong vòng ba ngày anh sẽ biết kết quả ngay."
Tô Húc Dương: 222
Ba mẹ Tô: 222
Tô Y Y vốn đang hoang mang thì nghe thấy một trận cười [ Ha ha ha ha ] của hệ thống, bỗng nhiên cô ấy nhớ ra trong nhà mình còn có ba con quỷ học bá có thể đi vào giấc mơ của người khác, nên cô cố nén xúc động muốn cười am lên. An sáng xong, Tô Y Y kéo Tô Vân Thiều vào góc nói chuyện: "Chị, có phải chị chuẩn bị để bọn họ đi vào giấc mơ để dạy anh trai một trận hay không?"
Tô Vân Thiều tặng cô ấy một ánh mắt "Chỉ hai chị em mình biết", Tô Y Y cố kìm nén nụ cười xấu xa của mình, ra dấu OK, sau đó lại nghiêm mặt hỏi: "Anh ấy bị làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận