Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 309:

Chương 309:Chương 309:
Chuong 309:
"Khi nào?”
Đào Yêu: "Buổi chiều ngày mai, tại vị trí ở cạnh cửa số tầng hai của quán cà phê Tinh Nguyệt.”
Chân chó thành như vậy, mục đích của Đào Yêu đã lộ rõ như ban ngày.
Diêm Vương liếc nhìn gương mặt tươi cười của Đào Yêu một cái,"Chỗ của bổn vương không có nhiều yêu nguyên trăm năm đâu."
Gương mặt tươi cười của Đào Yêu cứng đờ, nhưng rất nhanh cậu ta đã phản ứng lại, hiểu ra ý nghĩa ẩn trong lời nói, cậu ta cất tiếng hỏi: "Ngài biết chỗ nào có yêu nguyên trăm năm không?” Diêm Vương từ trên cao nhìn xuống Đào Yêu nhỏ mới được ba tuổi "Vậy phải xem thành ý của cậu."
Đào Yêu sợ hãi mà tự ôm lấy cơ thể mập mạp của mình, trong đôi mắt nhỏ vừa hiện lên sự cảnh giác kèm theo cả sự ghét bỏ, "Tôi sinh ra là yêu của Tô Vân Thiều, chết đi sẽ làm quỷ của Tô Vân Thiều, ngài đừng mong đào góc tường của cô ấy!"
***đào góc tường ”**: ý chỉ việc lén lút ăn trộm nhân tài, lợi ích của người khác.
Diêm Vương: ".." Ai cần một tên tình địch phiên bản thu nhỏ chứ?
"Não bị bệnh thì đi chữa đi." "Sao ngài không nói sớm!” Đào Yêu lập tức thả cơ thể mình ra, nhảy lên trên sô pha, cố gắng làm cho tầm nhìn của bản thân có thể cao hơn một chút,"Nói đi, ngài muốn tôi mật báo cho ngài bất cứ lúc nào hay là muốn tôi chặt đứt số hoa đào bám bên người của Tô Vân Thiều? Nếu ngài muốn cả hai, vậy thì tôi phải lầy giá khác."
Đào Yêu dùng cơ thể của một nhóc shota mới lên ba tuổi làm ra động tác đếm tiền, kết hợp với biểu cảm nịnh bợ đáng khinh trên khuôn mặt nhỏ của cậu ta, thật sự đã khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng.
Diêm Vương cảm thấy đau mắt, đau cả đầu, anh ta rất nghỉ ngờ đứa nhóc trước mắt có phải là tên yêu quái kiếp trước đã theo đuổi vợ mình một cách lộ liễu hay không.
".. Cậu đừng gây thêm rắc rối cho cô ấy là được rồi."
Hoa đào đến thì anh ta tự chặt, còn mật báo thì anh ta càng không cần.
Nhỡ sau này bị Tô Vân Thiều biết được, cô ấy lại hiểu lầm anh ta mua chuộc Đào Yêu để giám sát mình, không khéo lại khiến hai người họ cãi nhau một trận.
Đào Yêu không thể chấp nhận được câu nói này, cậu chống nạnh, phẫn nộ mà phản bác: "Tôi chỉ là một con yêu quái thích sống thảnh thơi ở trong nhà, ngày thường không phải phơi nắng thì cũng là đang phơi ánh trăng, cùng lắm thì chỉ bắt Tô Van Thiều đưa tôi đi dạo để hít thở không khí trong lành, khi nào thì gây thêm rắc rối cho cô ay chứ?! Ngài đừng ngậm máu phun yêu!
Diêm Vương chỉ muốn cười "Ha hả", bản lĩnh gây rắc rối của Đào Yêu mạnh đến mức nào, kiếp trước anh ta đã được tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua rồi.
Cậu ta y vào năng lực tạo ra ảo ảnh của mình, một con yêu quái dám một mình tiến vào địa bàn của nữ hoàng tình ca Tằng Tiểu Vân, đầu của cậu ta cứng đến mức khiến anh ta phải nghi ngờ bản thể của Đào Yêu rốt cuộc là cây đào, hay là sắt thép.
Nếu không phải sau khi Tô Vân Thiều không tìm thấy Đào Yêu bèn bói một quẻ, còn tìm anh ta mượn quỷ môn đi đường tắt để đi vào kết giới sắc dục, làm lơ sự dụ dỗ của những tên đàn ông đẹp trai, thẳng tay tóm lấy Tằng Tiểu Vân đang trốn sau kết giới, nếu không Đào Yêu đã suýt nữa từ giã cõi đời ở đó rồi.
Đương nhiên, Diêm Vương biết rõ nguyên nhân vì sao Đào Yêu lại gấp như thế: Cơ thể của Tô Vân Thiều sắp không chịu đựng nỗi nữa.
Đào Yêu muốn làm hết sức để chia sẻ với Tô Vân Thiều một chút, đáng tiếc năng lực không đủ, lúc ảo ảnh cây đào va chạm với kết giới sắc dục cậu ta đã bị thương nặng, ép buộc Tô Vân Thiều không thể không đánh với Tằng Tiểu Vân một trận, vì vậy đã đây nhanh tốc độ sụp đổ của cơ thể cô ấy.
Cũng vì như vậy, trong lòng Đào Yêu đã cảm thấy rất tự trách, cho nên sau khi thanh kiếm gỗ đào do Tô Vân Thiều tự tay làm ra bị phá hủy, cậu ta đã dùng kiếp này và kiếp sau để đánh cược với Thiên Đạo, thu hút chín chín tám mươi mốt tia sét trời de tấn công chính mình, cuối cùng cậu ta không chống đỡ được mà chết, cậu ta đã tập hợp yêu nguyên, xương cốt, máu và bản thể yêu quái của mình để rèn ra một thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh cho cô ấy.
Nhớ tới kết cục của Đào Yêu ở kiếp trước, khiến cho kiếp này cho dù cậu ta có nuốt được yêu nguyên trăm năm cũng không thể lớn lên, Diêm Vương không thể nào nỗi giận với Đào Yêu được.
"Bút Phán Quan đã vỡ thành như vậy, cô ấy lại không có cái gì khác..."
Tầm mắt của anh ta liếc nhìn sang thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh đang được đặt trên bàn, câu nói của Diêm Vương bị cắt ngang, anh ta kinh ngạc cầm kiếm lên,"Cô ấy rèn ra Lôi Minh từ lúc nào?”
Vừa dứt lời, trên thanh kiếm gỗ đào đã tỏa ra một vằng ánh sáng màu đen, hai chữ "Lôi Minh” như được khắc vào trong thân kiếm.
Cũng giống như khi Nhu Mễ và Viên Viên được đặt tên, chỉ khi nào Bảo Khí được đặt tên thì nó mới có thể mở ra trí tuệ .
Người đặt tên cho Bảo Khí có tu vi càng cao, tiềm năng và mức độ phát triển của Bảo Khí sẽ càng cao, giống như những người trong Huyền môn sẽ mời trưởng bối trong môn phái đặt tên cho Bảo Khí của mình.
Tô Vân Thiều không có môn phái, không có sư môn và trưởng bối, đồng thời cũng không có mấy người có tu vi cao hơn cô.
Đào Yêu cho rằng Tô Vân Thiều chưa nghĩ ra cái tên phù hợp hoặc chưa gặp được cơ hội thích hợp, nên tạm thời cô cứ để đó, kết quả là Diêm Vương đã hoàn thành hộ cô rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận