Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 659:

Chương 659:Chương 659:
Chuong 659:
Ba Tô không thể bỏ việc ở công ty mà không quay lại xử lý được, vì vậy ông ấy đã nhìn sang con trai mình một cái, Tô Huc Dương nghĩ đến sở thích đua xe của mẹ mình, không khỏi run lên, anh ấy vội vàng nói: "Sao lại thế được chứ? Con ở lại mới phải. Con còn trẻ, không sợ vắt vả."
Điều quan trọng nhất là: Tuyệt đối không thể để mẹ chở em gái và Đoàn Tử tới chỗ chết được.
Tô Y Y bu môi: "Anh, anh là đàn ông, sao có thể cần thận hơn mẹ và em được? Để em ở lại đi."
Ba Tô: "..."
Tô Húc Duong: "YY con không biết lái xe." Nói đến đây, mẹ Tô thở dài"Nếu không phải con còn chưa đủ mười tám tuổi, thì dưới sự dẫn dắt của mẹ, nhà mình nhất định sẽ có thêm một thần xe của Khâu Minh Sơn nữa."
Ba Tô và Tô Húc Dương: ”..." Không cần đâu!
Tô Y Y: "..." Rất tiếc, con quên mắt điều này!
Tô Vân Thiều - người duy nhất không biết sự thật: 2
"Thần xe của Khâu Minh Sơn có phải là chỉ một người lái xe rất giỏi không?”
"Đúng vậy!" Mẹ Tô đột nhiên nhớ ra trước đây bà chưa từng kể cho con gái nghe về thành tích cao nhất của mình, bà muốn ke cho Tô Vân Thieu nghe về nó.
Nếu để mẹ Tô kể chuyện xưa thì sẽ chẳng bao giờ có hồi kết.
Ba Tô liếc nhìn điện thoại di động rồi giả bộ "À" một tiếng,"Gần một giờ sáng rồi, Oản Oản, lần sau chúng ta lại nói chuyện này được không? Nếu đã bàn xong về chuyện của Đoàn Tử thì chúng ta mau di ngủ di sáng mai còn phải lên đường nữa đấy."
Mẹ Tô vô thức chạm vào khóe mắt, nơi bộc lộ rõ nhất tuổi tác và sự lão hóa của phụ nữ.
"Được rồi, Vân Vân, lần sau mẹ sẽ kể cho con nghe, để con biết năm ấy mẹ đã dùng một chiếc xe thể thao để tạo ra một quá khứ huy hoàng như thế nào." Tô Van Thiều nghe xong chỉ có thể trả lời một câu,"... Vâng ạ."
Khó trách ba Tô và Tô Húc Dương không chịu để mẹ Tô ở lại, nguyên nhân chính là vì họ không dám để bà ấy đua xe trên thảo nguyên.
"Đưa bọn Đoàn Từ về nhà cũng không khó, con có thể nhà Lâu Cảnh giúp, chủ yếu là chúng ta không tìm được sữa cho Đoàn Tử uống."
Kim Trường Không không he biết Lâu Cảnh là ai, cho nên khi mọi người bàn bạc nó không hề có ý kiến gì.
"Nếu tìm được một đàn báo tuyết, chúng ta có thể cho nó uống sữa của báo tuyết cái. Nếu không tìm được, chắc dùng sữa bột của mèo cũng được. Mẹ nghĩ nhà Nam Nam cũng cho Đoàn Tử ăn như thế."
Đó là bởi vì gia đình của Nam Nam nhận nhằm Đoàn Tử là một chú mèo con, may mắn là họ không cho nó ăn nhằm thứ gì đó.
Dấu sao, báo tuyết thuộc họ nhà mèo, nên chẳng khác nhau là mấy, chúng có thể uống sữa bột dành cho mèo con cũng được.
Trong xe còn một ít sữa tươi và sữa dê, mẹ Tô định để dành sáng mai sẽ dùng chúng để nấu bữa sáng, nhưng lát nữa Tô Vân Thiều sẽ lây một chút cho Đoàn Tử uống thử xem sao.
Nếu Cao Nhiên có thể lấy được sữa bột đặc biệt dành cho báo tuyết con càng sớm càng tốt thì quá tốt rồi, nếu không cô đành phải nhờ Diêm Vương sai cấp dưới đi tìm, như vậy cô mới có thể yên tâm được.
Biết là bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, cả nhà vội vàng lên giường nghỉ ngơi.
Kim Trường Không đã vất vả cả ngày giờ cũng tạm thời lấy chăn làm ổ, tuy rằng chăn hơi mỏng, nhưng trong xe có điều hoà nên nó cũng không thấy lạnh.
Tô Vân Thiều và Tô Y Y nằm chung giường, Tô Y Y lên giường trước, Tô Vân Thiều lên sau, cô đặt Tuyết Đoàn Tử xuống, nhưng vừa động đậy thì nó đã tỉnh, hoang mang ôm chặt lấy tay cô.
Tô Y Y nằm ở trên giường, nhìn thấy Tuyết Đoàn Tử ôm chặt chị mình không buông, cô ấy không nỡ nên đề nghị: "Chị, không thì cứ để nó ngủ chung với chúng ta?"
"Chị sợ nó sẽ bị đè bẹp.” Tô Vân Thiều bất lực xoa xoa cơ thể mềm mại của Tuyết Đoàn Tử, đành phải bế tên nhóc này lên giường cùng mình.
Đặt tên nhóc này ở đâu cô cũng lo, thôi thì cứ đặt nó nằm trên bụng mình vậy, cũng may dáng ngủ của cô rất tốt, không quay ngang quay ngửa, cũng không lo vô tình đè Đoàn Tử thành bánh báo tuyết.
Tô Y Y nằm nghiêng người nhìn Tuyết Đoàn Tử, nhỏ giọng hỏi: "Chị, sao em cứ cảm thấy hình như Tuyết Đoàn Tử còn chưa mở mắt?" T6 Van Thieu dung nguyen khi kiểm tra một lượt cơ thể của Tuyết Đoàn Tử, cô không phát hiện ra vấn đề gì,"Tại nó còn nhỏ quá, lại còn bị sinh non. Chắc mấy ngày nữa nó sẽ mở mắt thôi."
Trạm cứu hộ còn từng tiếp nhận một vài chú mèo con bị mèo mẹ bỏ rơi khi vừa mới chào đời, được những người qua đường tốt bụng đặt vào thùng giấy mà gửi tới, trên người chúng vẫn còn nước ối, có thể chúng đã bị bỏ lại trong đám cỏ. Có cỏ vụn, đất và kiến bám trên người chúng. Mắt của chúng đều nhắm chặt lại, đói đến mức chỉ còn tiếng kêu yếu ớt, khiến ai nhìn vào cũng cảm thay thương.
Tô Y Y vuốt ve móng vuốt nhỏ của Tuyết Đoàn Tử và thở dài,"Tiêu Đoàn Tử thật là dễ thương!”
Kết quả là, khi Tô Y Y mới chạm vào thì tên nhóc kia lại vội rụt móng, giấu ở dưới đầu.
Tô Y Y không tin nỗi, vì vậy cô ấy đã nắm lấy tay của Tô Vân Thiều chạm vào nó, tên nhóc thối này, thế mà nó lại để yên cho chị Vân Thiều chạm vào người
Bạn cần đăng nhập để bình luận