Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 786:

Chương 786:Chương 786:
Chương 786:
Bách Hiểu Thử xòe tay, Tô Vân Thiều rút từ trong túi xách ra vài tấm bùa sắm sét rồi vỗ vào tay anh ta: "Tiếp tục."
"Cảm ơn đã ủng hộ.” Anh ta nhét bùa sắm sét vào trong túi quần phía sau, lại lấy từ trong cái túi trông có vẻ nhỏ gọn ra một cuốn sổ nhỏ, lật qua lật lại một hồi, rồi lấy điện thoại tìm ảnh của những đứa trẻ đó, đồng thời lật tới một trang có ghi chú tên gọi, ngày sinh và bát tự tương ứng.
Tô Vân Thiều nhìn tắm ảnh, tính ngày sinh và bát tự: "Quả thật đã chết rồi."
Hơn nữa, cách chết của những đứa trẻ này còn rất đặc biệt - Trong ngày sinh và bát tự của mỗi đứa trẻ đều mang theo nước và âm.
Đây chắc chắn không phải là trùng hợp!
Với cả, tại sao cách ra tay nhắm vào điểm đặc biệt của ngày sinh và bát tự này nghe giống như kiệt tác của Cố tổng vậy?
Chờ đãi
Tô Vân Thiều kéo điện thoại qua, lục lại tắm ảnh của cậu bé đã nhìn thấy quỷ vào tết Đoan Ngọ đó: "Cậu bé này có phải là người bắt đầu của chuyện này không?"
Anh ta liếc nhìn: "Đúng là cậu bé này, thế nào, cô có cần tin tức cụ thể hơn không? Thế thì phải theo giá khác rồi." "Không cần." Tô Van Thiều lắc đầu, cô ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm hô to thật trùng hợp.
Có thể không trùng hợp được sao?
Người này chính là cậu bé đã chết ở nơi nhiều nước, nhiều đất và nhiều kim mà Tần Sóc đã nhờ cô tính giúp đó, cũng không biết họ đã tìm được xác và quỷ hồn của cậu bé chưa nữa.
Những đứa nhỏ nằm trong độ tuổi từ năm tới chín, có đứa chết bệnh, cũng có đứa vì mải chơi trên đường lớn nên bị xe đâm chết, có đứa lại ngã từ ban công chống trộm xuống đất mà chết. Cách chết không giống nhau, thời gian tử vong cũng khá ngẫu nhiên, điểm trùng hợp duy nhất là ngày sinh tháng đẻ của bọn nhỏ có chút đặc biệt.
Tô Vân Thiều hỏi: "Có biết vì sao bọn nhỏ lại chết không?"
"Nếu xét đơn độc từng trường hợp một thì có thể nói cái chết của bọn nhỏ là ngoài ý muốn, nhưng nếu để chung một chỗ thì lại thấy rất rõ ràng, toàn bộ những đứa trẻ này đã gặp được thứ gì đó tại núi Bạch Mi, về phần cụ thể đó là gì..."
Bách Hiểu Thử phát tay áo, bày ra vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ là một con Hamster nhỏ yếu đuối, đáng thương, không có năng lực lớn như thế. Có cho nhiều tiền hơn nữa cũng... Không biết là không biết!"
"Những chuyện đó tôi sẽ tự mình điều tra." Những việc sau đó, nếu toàn bộ đều do anh ta nói ra, giả dụ cuối cùng Tô Vân Thiều được hạng nhất cũng sẽ bị người ta nói không xứng.
"Tôi đã biết lời đồn ban đầu là thế nào rồi, vậy còn bây giờ thì sao?"
Anh ta trả lời: "Bây giờ à, ngày càng có nhiều người sau khi trở về từ núi Bạch Mi thì có thể nhìn thấy quỷ. Có điều mắt Âm Dương của bọn họ lại khác với mắt Âm Dương của mấy đứa nhỏ. Thứ mà bọn họ nhìn thấy được cũng là Bách Quỷ Dạ Hành mà đám nhỏ từng nhìn thấy, nhưng thời gian ngắn lắm, chỉ tầm mấy phút thôi."
Nếu nói bọn họ được mở mắt Âm Dương thì không đúng lắm?
Nhưng bảo là Huyễn trận cũng không giống luôn!
Đặc điểm của chuyện lần này như tập hợp mỗi bên một ít, không giống hẳn bên nào, chẳng ra đâu vào đâu cả.
Càng ngày Tô Vân Thiều càng chán ghét Cố tổng không ngừng ngắm ngầm gây chuyện sau lưng, vì tư lợi của mình mà làm hại tính mệnh của nhiều người vô tội như thế, hoàn toàn không để ý tới sự an 6n của xã hội trốn trần gian.
Vì sao hàng năm Địa phủ đều chọn một ngày lễ để thả những quỷ hồn chưa được đầu thai lên trần gian? Chẳng phải là vì muốn để bọn họ nhìn người nhà còn ở trần gian, giúp ổn định cảm xúc, để bọn họ không làm hại Địa phủ và trần gian nữa, không phải sao?
Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường cùng với Âm sai cẩn thận bảo vệ Địa phủ, còn Cố tổng thì ở đó làm khùng làm điên, thật là phiền phức!
"Tôi chỉ mới nghe đồn mà mỗi ngày, vào thời gian cố định, sẽ có người có thể nhìn thấy Bách Quỷ Dạ Hành, nhưng cụ thể là lúc nào?”
Anh ta nói: "Không giờ."
Thời điểm này có hơi vi diệu, đó là lúc kết thúc ngày cũ cũng là lúc bắt đầu ngày mới, cũng trùng với thời điểm cậu bé đầu tiên nhìn thấy Bách Quỷ Dạ Hành ở tết Đoan Ngọ.
Nếu như có thể tìm được quỷ hồn của những đứa trẻ khác hoặc cha mẹ chúng để hỏi thăm thì có thể sẽ tìm được một vài manh mối. Nếu như không thành, vậy có lẽ chỉ đành về thành phố B tìm cha mẹ đứa nhỏ kia, hoặc là tới thành phố C tìm quỷ hồn của bé trai đó.
Nếu cô có điện thoại để dùng thì bây giờ có thể gọi điện cho Tần Sóc để hỏi anh ấy tiến trình tìm kiếm thi thể và quỷ hồn của đứa bé đã tới giai đoạn nào rồi.
Máy năm trước việc không cho sử dụng thiết bị liên lạc có thể có tác dụng phòng ngừa gian lận, nhưng thời đại này không có điện thoại thật sự không tiện lắm.
Cách tốt nhất bây giờ là: Giữa những thí sinh không cách nào liên lạc được với nhau, chỉ có thể áp dụng biện pháp ngốc nhất - đợi ở cửa khách sạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận