Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 602:

Chương 602:Chương 602:
Chuong 602:
VỊ trí của thôn Vân có chút hẻo lánh, đường xá lại không dễ đi, ngày thường chẳng có ai tới đây cả.
Mặc dù có người tò mò vì sao trong thôn Vân không có ai ra ngoài làm ăn buôn bán, rồi họ cũng sẽ cảm thấy hẳn là do trong thôn có chuyện gì đó, sau khi giải quyết xong việc thì họ sẽ ra ngoài thôi, hoặc cũng có thể là họ đã tới nơi khác làm ăn buôn bán rồi, nên chẳng có ai chạy tới thôn Vân thăm hỏi.
Người dân trông trời trông trăng, cuối cùng thì sau hai tháng chờ mong, cũng có người ngoài đầu tiên tới thôn. Bọn họ nhiệt tình khoản đãi người khách tới từ bên ngoài, hy vọng người này có thể giúp họ truyền tin mình bị yêu quái vây khốn ra ngoài, tìm một vị đạo sĩ có pháp lực cao thâm tới cứu họ.
Nhưng người khách này làm sao lại tin vào may chuyện ma quỷ như bị yêu quái quây khốn không cho ai ra ngoài cơ chứ?
Các thôn dân làm mẫu tại chỗ cho người kia xem, họ đi đến cửa thôn đã bị ngăn lại, nếu cố chạy ra sẽ bị một vách tường vô hình đánh bật trở lại, chứng minh cho người kia thấy họ thực sự không thể ra ngoài được.
Người bên ngoài sợ đến ngây người, vội nói: "Tôi nhất định sẽ tìm đại sư tới cứu mọi người!” Người dân cảm ơn sự trượng nghĩa của người kia, nhưng người nọ lại yêu cầu họ phải trả thù lao. Mọi người đều cảm thấy gã giúp đỡ mình như vậy thì trả chút tiền cũng là lẽ đương nhiên, nên họ đã trả cho gã một chút và hẹn sẽ trả nốt phần còn lại sau khi gã đưa đại sư tới cứu người.
Ngân Sương không hy vọng có một vị đạo sĩ lại tới đối phó nó, nên nó đi theo vị khách xa lại kia, muốn âm thầm giải quyết gã.
Ai ngờ vị khách nọ mới ra khỏi thôn không lâu thì chạy thẳng một mạch xuống núi, dường như là đi theo mục tiêu đã có sẵn.
Ngân Sương cảm thấy không ổn, nên nó không vội ra tay mà tiếp tục đi theo gã, nó muốn biết rốt cuộc người này có bí mật gì, kết quả nó phát hiện ra người này chạy đi tìm một đám cướp.
Hoá ra gã được đám cướp phái tới... làm thám tử thám thính tình hình tại thôn Vân.
Thám tử báo cáo lại tình hình ở thôn Vân, gã quả quyết nói: "Đám thôn dân kia không biết đã chọc tới loại yêu quái gì, nhưng đúng là chúng thực sự không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể tùy ý cho chúng ta cướp bóc."
Dưới sự dẫn đường của tên thám tử, đám cướp nghênh ngang mà bước vào thôn, kề dao lên cổ những người dân trong thôn, buộc bọn họ lấy hét tiền tiết kiệm trong nhà ra.
Các thôn dân lấy một phần tiền ra, cầu xin bọn cướp chỉ lấy tiền tài chứ nhất định đừng làm ai bị thương.
Nhóm cướp ấy đúng là không làm hại ai, chỉ là từ đó về sau, cứ cách hai ba ngày là chúng lại tới thôn, lấy tiền bạc, thức ăn, hạt giống xong còn chiếm lấy căn nhà tốt nhất trong thôn, bắt phụ nữ tới đó hầu hạ, hoàn toàn biến thôn Vân thành tổ ấm hưởng lạc của chúng.
Các thôn dân giận mà không dám nói gì, chỉ đành yên lặng phối hợp.
Bị áp bức tới nông nỗi như bây giờ, lại không có cách nào phản kháng, những người dân có con dâu hoặc con gái bị đám cướp chà đạp căm giận lên tiếng: "Yêu quái cùng lắm chỉ không cho chúng ta ra khỏi thôn mà thôi, đám cướp này còn ác hơn cả yêu quái!"
"Lúc còn được Bạch Xà nương nương che chở, trong thôn chưa bao giờ có tên cướp nào dám tới, càng đừng nói, càng đừng nói đến loại chuyện như thế này, hu hu hu..." Các cô gái chưa lấy chồng đã bị đám cướp chà đạp khóc đến muốn ngắt đi.
Không ít người dân trong thôn nhớ lại những tháng ngày có Bạch Sương bảo vệ.
Chỉ sau khi trải qua bi kịch, họ mới biết Bạch Sương đã nỗ lực như thế nào để có thể cho họ được cuộc sống yên bình trong thế giới hỗn loạn này, và chỉ khi đó họ mới biết muốn có được sự yên bình và hòa bình trong quá khứ là khó khăn ra sao.
Ngân Sương nhỗ nước bọt kinh bỉ: Hiện tại mới biết hối hận, đã muộn rồi!
Khác với những yêu quái khác, bởi vì Bạch Sương là được người dân thờ cúng và tôn sùng mà trở thành yêu, nên nó phải có trách nhiệm với thôn Vân, nhưng Ngân Sương thì không, nó lạnh lùng nhìn đám thôn dân này bị chà đạp.
Nếu nó ra tay giết người thì sẽ bị ban tay, nên nó chỉ vây khốn người dân thôn Vân không cho bọn họ đi ra ngoài, là có thể sống những ngày tháng vui vẻ nhìn thấy bọn họ bị đám cướp bắt nạt.
Nhưng ngày vui chưa kéo dài được bao lâu thì đã cham dứt, bởi vì Vân Hinh đã nghĩ ra cách.
Ngoại trừ đôi chân bị bỏng, còn lại những nơi khác Vân Hinh không bị gì, cô ta đã hỏi xin một loại độc chết người từ chỗ Vân Văn Hiên, giấu độc ở trong móng tay.
Thừa dịp khi hầu hạ bọn cướp mà hoà độc vào trong rượu, độc chết tên thủ lĩnh của đám cướp.
Lượng thuốc độc không có nhiều, cô gái nào can đảm thì cầm độc, còn ai nhát gan thì giấu thuốc mê ở trong móng tay, hoặc là hạ độc giết chết, hoặc là gây mê bọn CƯỚP.
Sau khi sự việc hoàn tất, những thôn dân khác lần lượt đi ra, đem tất cả thi thể của đám cướp này ném xuống vách đá sau núi.
Sau trận chiến này, danh tiếng của Vân Hinh cao hơn nhiều so với trưởng thôn.
Trưởng thôn đã tận dụng tình hình để từ chức và giao cho cô con gái có năng lực và tham vọng của mình ngồi lên chức trưởng thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận