Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1034:

Chương 1034:Chương 1034:
Chương 1034:
Trực giác chẳng lành mách bảo, Đào Yêu lập tức sửa lại lời: "Tôi không nói cô là người xấu đâu, cô đương nhiên rất tốt, nhưng cô không thể phủ nhận một điều, trên thế giới này có rất nhiều người xấu!"
Ai bảo người tốt thì lại đoản mệnh chứ?
Còn người xấu kia đã sống hơn hai trăm năm, và vẫn luôn làm điều xấu.
Tô Vân Thiều giơ tay ra, ra hiệu dừng lại, ý bảo mọi người đừng nói về đề tài con người tốt hay xấu nữa.
Bọn họ không phải thành viên của cơ quan tranh luận, biện luận thắng thì không có khen thưởng, lãng phí nhiều thời gian ở đây để làm cái gì?
"Cát Nguyệt, cô có muốn đi vào trong nhà hỏi bọn họ một chút không?"
Cát Nguyệt: "Hỏi cái gì?"
Đã biết được hết thảy những gì xảy ra trong giấc mơ của cha mẹ Ái Nhi, cho dù Cát Nguyệt có hỏi "Vì sao các người không ngăn cản họ lại?" cũng chẳng nhận được đáp án, thật sự chẳng còn gì để hỏi, cô ấy thậm chí còn không muốn nhìn thấy cha mẹ Ái Nhi.
Ở vị trí của Cát Nguyệt, Tô Vân Thiều cảm thấy lúc này để Cát Nguyệt nhận lại cha mẹ ruột quả thật sẽ khiến cô ấy khó xử. Nếu là ngày thường, Tô Vân Thiều sẽ tìm cách điều tra khác để tránh làm tổn thương tới Cát Nguyệt, đáng tiếc lần này không may, muốn truy tìm manh mối thì không thể không bám lấy cha mẹ Ái Nhi được.
"Hỏi một chút, xem bọn họ có biết Cố Trường Trạch là ai hay không.”
Trong toàn bộ thôn Trường Thọ, nếu có ai biết Cố Trường Trạch là ai, người đó nhất định là trưởng thôn và cha mẹ Ái Nhi.
Người trước thì bọn họ không thể tuỳ tiện tiếp cận trước khi có thể nắm được tình huống cơ bản trong thôn, nhưng hai người sau thì có thể, vì để tìm kiếm đứa con gái bị bắt đi, chắc chắn họ đã hỏi thăm được một số thông tin từ trưởng thôn rồi.
"Cố Trường Trạch này có khả năng chính là Cố Trạch."
Cả đám yêu quái và nhóm quỷ sai đều sốc lại tinh thần, nếu có thể chứng minh được Cố Trường Trạch và Cố Trạch là cùng một người, vậy thì có nghĩa là bọn họ đã tìm được quê quán của lão yêu quái kia rồi!
Cát Nguyệt vừa nghe thấy vậy thì cũng không còn rảnh để để ý tới những chuyện khác nữa.
Nếu có thể lấy được một số manh mối có ích từ trong miệng cha mẹ Ái Nhi, không khéo Cát Nguyệt còn có thể lợi dụng được thân thế của mình để khiến hai người họ phản bội lại trưởng thôn, giúp nhóm Tô Van Thiêu đối phó lại bà cụ kia.
"Tôi đi!"
Tô Vân Thiều: "Có cần tôi đi cùng cô không?”
Cát Nguyệt hơi do dự một chút, không phải vì cô ấy thấy ngại khi mình nhận lại cha mẹ ruột lại có người ngoài đứng xem, mà chỉ đơn giản là Cát Nguyệt đang nghĩ, nếu Tô Vân Thiều có thể đi cùng thì liệu hiệu quả thuyết phục có lẽ sẽ cao hơn chăng.
"Được."
Sợ Cát Nguyệt xấu hỗổ, Tô Vân Thiều nói với Đào Yêu, Vân Tiêu và Vân Đình: "Các cậu ở lại bên ngoài đi."
Một người một quỷ đường đường chính chính mà di vào từ cửa chính, còn những yêu quái, quỷ sai khác thì nấp sang một bên.
Trong nhà, cha mẹ Ái Nhi mới tỉnh lại khỏi giấc mộng chưa được bao lâu, họ đang buôn bã vì nhớ lại những đau khổ trong quá khứ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ bên ngoài cánh cửa vọng vào.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, không biết là người nào trong thôn không có mắt, đã muộn thế này rồi còn tới quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Cha Ái Nhi đứng dậy mở cửa, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy hai người xa lạ.
"Các người là ai?" "Xin chào, tôi là Tô Van Thiều, là một thiên sư, bên cạnh tôi là Cát Nguyệt, cô ấy từng có tên là Cố Ái Nhi, đã trễ thế này nhưng vẫn tới đây quấy ray hai người, chỉ là vì chúng tôi muốn hỏi một chút về thời gian sinh của con gái thứ hai của hai người thôi."
Tô Vân Thiều nói ra một chuỗi thời gian, sau đó hỏi lại "Có phải là ngày này không?"
Cha Ái Nhi đã nhận ra điều gì, ông ấy nhìn sang Cát Nguyệt chằm chằm, không dám chớp mắt lấy một cái, trái tim ông ấy đập mạnh, chẳng lẽ...
Mẹ Ái Nhi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, còn chưa kịp xỏ giày đã vội vàng chạy từ phòng ngủ ra.
"Là Ái Nhi sao? Là Ái Nhi của tôi đã trở về rồi sao?"
Cha Ái Nhi không biết nên nói như thế nào, Ái Nhi này không phải đứa con gái út Ái Nhi kia, nhưng quả thật cũng có thể là Ái Nhi nhà bọn họ, là đứa con gái vừa mới lọt lòng đã bị người ta bắt đi kia.
Đang lúc ông ấy do dự không biết nên nói với vợ mình như thế nào cho phải, thì mẹ Ái Nhi đã đi chân trần chạy ra, đứng đối mặt với Tô Vân Thiều và Cát Nguyệt ở ngoài cửa.
"Cô là..."
Thứ duy nhất có thể chứng minh được thân phận của Cát Nguyệt chính là vết bớt hình trái tim trên cánh tay phải của cô ấy. Nhung de cho Cat Nguyet tu làm điều này thì không được hay cho lắm, cho nên Tô Vân Thiều bèn lên tiếng: "Trên cánh tay phải của Cát Nguyệt có một vết bớt, nếu ngày sinh của cô ấy trùng với ngày sinh của con gái hai người, mà vết bớt trên tay cô ấy cũng giống với người con gái kia, có lẽ cô ấy chính là..."
Không cần Tô Vân Thiều nói thêm, cha mẹ Ái Nhi đều hiểu được điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận