Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 815:

Chương 815:Chương 815:
Chương 815:
Vụ tai nạn xảy ra hơn 20 năm trước, đến nay đã không còn nhiều hình ảnh, chỉ còn sót lại một vài tắm hình nhưng không có tắm nào chụp được trọng tâm cả, nên quá trình điều tra đã gặp nhiều bất tiện.
Đặc biệt là không có ảnh chụp lúc mẹ của Cố Trạch gặp tai nạn giao thông.
Nếu không so sánh với trước khi xảy ra tai nạn giao thông, thì không thể xác định được chuyện kỳ lạ gì đã xảy ra với Cố Trạch và cha của Cố Trạch cả.
Nhưng Tô Vân Thiều có thể xác định được một chuyện, mẹ của Cố Trạch là một người phụ nữ thuan am.
Càng điều tra sâu thì càng phát hiện ra điều giật mình hơn: Vợ của Cố Trạch cũng là một người phụ nữ thuần âm.
Tô Vân Thiều biết được rất nhiều cô gái thuần âm, sau khi Cát Nguyệt bị huyết tế đã trở thành Cương thi vương, Vân Lệ Lệ bị Tào Kỳ ném ra khỏi khách sạn sau khi bị phát hiện ra không còn là xử nữ, và đứa con gái đã chết của Vân Lệ Lệ.
Cô tin chắc rằng cả mẹ và vợ của Cố Trạch đều không mắt tích một cách ngẫu nhiên được, họ đều là những người thuần âm, chẳng lẽ là họ có tình chỉ tìm phụ nữ sao?
Làm vậy có tác dụng gì? Những chuyện này không tiện để Bách Hiểu Thử, mấy bé yêu quái và nhóm quỷ sai biết, vì thế Tô Vân Thiều không nói thêm gì nữa.
"Bách Hiểu Thử, anh có thể điều tra được mấy thế hệ của nhà họ Cố không? Không có ảnh chụp cũng không sao, nếu là phụ nữ thì cần sinh thần bát tự, đàn ông thì tuổi tác và một số sự kiện quan trọng đã xảy với họ."
Vừa thấy vẻ mặt của Tô Vân Thiều, Bách Hiểu Thử đã hiểu ra nhà họ Cố đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng anh ta không hề e ngại gì.
Chỉ điều tra một chút thông tin đã thấy sợ rồi, còn làm người buôn bán tình báo gì nữa chứ? "Được, nhưng đây là chuyện này rất quan trọng, cho nên tôi muốn một bùa hộ mệnh."
Muốn bùa hộ mệnh thì có gì khó đâu?
Tô Vân Thiều vốn định vẽ thêm mấy lá bùa bình thường cho anh ta, nhưng nghĩ lại Bách Hiểu Thử đã bị Cố Trạch theo dõi, có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, vẫn nên cho anh ta một số bùa chú có ích thì hơn.
"Cởi quần áo rồi nằm lên giường di tôi sẽ lập tức cho anh.”
Bách Hiểu Thử: ???
Anh ta vội vàng nắm chặt cổ áo theo bản năng, cảnh giác mà nhìn về phía cửa phòng, anh ta không phải là một con chuột dễ dãi đâu! T6 Van Thieu lay but Phan Quan từ trong túi ra, quay đầu thấy anh ta vẫn còn đứng ngây một chỗ, quần áo cũng chưa cởi, thúc giục nói: "Nhanh lên."
Thấy cô lấy bút vẽ bùa ra, Bách Hiểu Thử mới biết là mình đã hiểu lầm con gái nhà người ta rồi, mặt không khỏi đỏ lên, anh ta vội vàng cởi quần áo rồi bò lên giường, để lộ ra bờ lưng cánh bướm và phần eo cong thon gây.
Tình huống này, tư thế này, Nguyễn Mai mở to mắt mà nhìn, cảm thấy linh cảm đột nhiên bùng nổ, có thể lập tức viết ra được một đoạn văn ngắn ba trăm chữ.
Trước khi đặt bút vẽ bùa, Tô Vân Thiều nói: "Sẽ hơi đau, anh chịu khó nhịn một chút nhé.” Bách Hiểu Thử gật gật đầu, không hề có chút hoài nghi nào, "Cô định vẽ loại bùa gì vậy? So với loại tôi đang cầm có tốt hơn không?”
"Bùa bình an cực phẩm." Vừa dứt lời, Tô Vân Thiều đã hạ bút, ngòi bút của bút Phán Quan cứ như vậy dừng ở trên tấm lưng bóng loáng của chàng trai.
Mới vừa rồi Bách Hiểu Thử còn ngạc nhiên vì mình có thể dễ dàng lầy được một lá bùa bình an cực phẩm mà trên thị trường chưa có ai bán, nhưng giờ lại bị đau đến mức suýt chút nữa thì không kìm được mà biến trở lại nguyên hình, điên cuồng lăn lộn trên giường.
Vì mặt mũi và lòng tự trọng của phái mày râu, Bách Hiểu Thử đành cắn răng nhịn đau.
Trong quá trình vẽ bùa, chàng trai cao một mét chín cắn chặt răng không rên một tiếng, sau khi vừa vẽ xong thì lập tức biến thành một con chuột hamster nhỏ lông xù xù, nằm trên giường không ngừng giãy giụa rên rỉ, nước mắt rơi xuống làm ướt cả phần lông mềm mại trên bụng, làm lộ ra mấy ngắn thịt mỡ trên chiếc bụng nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Nếu bé chuột hamster đang khóc thút thít này mà là một con non, Tô Vân Thiều nhất định sẽ bế nó lên, đặt trong lòng bàn tay mà vuốt ve an ủi, nhưng mà, nó bây giờ đã thành thiếu niên rồi... Cô chẳng có cách nào khác.
Vân Đình không nhìn nổi nữa: "Đã lớn đùng rồi mà còn khóc nhe sao?"
Tuệ Tâm, Cao Nhiên và cả Tiêu Thành hết lần này đến lần khác đều trải qua đau đớn mà chưa khóc, Đào Yêu cũng nhịn được, chỉ có một mình Bách Hiểu Thử này ở đây khóc lóc, thật là làm mắt mặt giới yêu quái!
"Lớn gì mà lớn? Tôi vẫn còn là một đứa nhỏ đấy! Cậu chưa từng nghe người ta gọi bé chuột bao giờ à?" Bách Hiểu Thử giận dỗi,"Còn nữa, khóc lóc thì có làm sao2 Lúc còn trong hình hài con người tôi không thể khóc, đến khi biến lại hình dạng chuột cũng không được khóc sao? Ai đặt ra cái quy định đấy? Đến Thiên Đạo cũng chưa cắm chuột khóc đâu!" Vân Đình nghẹn họng.
Được rồi, anh là bé chuột lợi hại, anh cứ việc khóc lóc xả láng dil
Bạn cần đăng nhập để bình luận