Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 393:

Chương 393:Chương 393:
Chuong 393:
"Lôi Minh đã xin tôi một chút chính khí." Đội phó đột nhiên nói,"Tôi bảo Lôi Minh cứ việc lấy, nó lấy xong thì quẹt vài cái đã thiêu cháy tóc."
Mấy người quân nhân khác cũng tiếp lời:
"Tôi thấy Lôi Minh cần chính khí thì đã để nó hút của tôi."
"Dù sao thứ đó cũng chỉ có tác dụng đốt quỷ, cho nên tôi đã để Lôi Minh tùy tiện lấy. "
“Tôi cũng vậy."
"Mọi người thay phiên nhau cho.”
Tô Vân Thiều: "..." Hèn gì, kiếm Lôi Minh là một thanh kiếm gỗ lại trở nên nóng như the, hóa ra là có một nhóm quân nhân mỗi ngày lấy chính khí làm thức ăn mà đút cho nó.
Hơn nữa... Cô cũng đã hiểu vì sao đời này kiếm Lôi Minh lại có thể sớm phi hành, tính tình còn trở nên hung hăng như vậy.
Nhóm quân nhân di theo Thời Luyện không biết họ đang làm nhiệm vụ gì, nhưng họ đã thực sự nhìn thấy máu và từng giết qua người.
Tất cả chính khí, công đức và sát khí ở trên người, họ đã tự nguyện hiến tặng chính khí của mình cho kiếm Lôi Minh một cách vô điều kiện, kiếm Lôi Minh đã mở ra linh trí nên nó đã khéo léo sử dụng chính khí để tự rèn lại chính mình và nâng cấp bản thân lên.
Tô Vân Thiều có thể kiếm thêm chút công đức và tìm vật liệu tốt hơn để tiến hành tế luyện cho kiếm Lôi Minh, nhưng cô sẽ không bao giờ chiếm đoạt chính khí của người khác để rèn kiếm của mình. Đây là cơ duyên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Cô bám tay ấn nhẹ một chút lên mí mắt, nhìn thấy mấy người quân nhân chỉ có một lớp chính khí mỏng manh bảo vệ, liền lấy trong túi ra một xấp bùa bình an, đưa cho mỗi người hai tắm.
"Thật có lỗi, Lôi Minh mới vừa mở ra thần trí không được bao lâu, cũng không có nhiều hiểu biết, chính khí có thể giúp mọi người không bị quỷ đến gân, trong khoảng thời gian này, mọi người tạm thời cầm lấy những thứ này phòng thân đi."
Thời Luyện gật đầu đồng ý, đội phó và cấp dưới của anh ta cũng đều cảm ơn và nhận lấy.
Họ biết rằng một lá bùa bình an có giá một vạn này chính là đồ tốt, nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Chính khí là do họ tự nguyện trao cho kiếm Lôi Minh để cảm ơn vì nó đã ở lại đây bảo vệ sự an toàn cho đội trưởng, bọn họ nhận lấy bùa Bình An thế này có cảm giác như đang làm giao dịch tiền bạc.
Thời Luyện tiếp tục nói: "Lần thứ hai kiếm Lôi Minh đâm vào quần áo của tôi là vì trong túi quần của tôi có mấy vụn móng tay rất nhỏ. Chúng tôi không biết nó là gì, và Lôi Minh đã dùng chính khí để châm lửa và đốt nó đi."
Lôi Minh nghe vậy thì tự hào nâng chuôi kiếm lên, Tô Vân Thiều nói: "Chắc là tóc và móng tay của người chết, còn về sau thì sao?"
Cô rất tò mò về việc Thời Luyện đã đắc tội với ai, bên kia không thể giết anh ấy, vì vậy họ muốn lấy thứ gì đó để khiến anh thấy ghê tởm—— Thời Luyện đã tỉnh lại, chính khí của anh ta đang trỗi dậy từng ngày để bảo vệ anh ta, tóc và móng tay của người chết chỉ ám một chút âm khí, hoàn toàn không thể làm anh ta bị thương được, nhưng nếu có thi độc thì lại là một câu chuyện khác.
"Phía sau. . ." Ánh mắt của Thời Luyện chớp hai cái.
Tô Vân Thiều đã hiểu, về sau cũng không có những chuyện như vậy, nhưng kiếm Lôi Minh thấy cô vẫn không chịu tới liền bắt đầu gây sự, để người nhà họ Thời chịu không nổi mà nhanh đem nó trả lại.
Mà người của nhà họ Thời nhìn ở trên việc kiếm Lôi Minh đã bảo vệ Thời Luyện, liền tùy tiện để cho nó muốn làm gì thì làm, thậm chí còn cảm thấy thích thú và ngồi đó xem kịch.
Là do Bạch Tinh Thần không đành lòng nhìn thấy cậu họ đường đường là một người đàn ông cao to lực lưỡng suýt chút nữa phải dùng lá cây để che đậy nơi xấu hổ, cho nên mới liên lạc với cô.
Mẹ Thời xua tay: "Lôi Minh đang chơi với Thời Luyện, có nó rượt đuổi phía sau, mấy ngày nay thằng bé khôi phục rất nhanh."
Đội phó suy nghĩ một chút,"Lôi Minh thỉnh thoảng vỗ vỗ tôi một cái, có phải là đang trị liệu cho tôi không?"
Tô Vân thiều: "..." Càng nói càng thái quá.
"Nó chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ đào có thể trừ tà, bản thân không có bắt kỳ khả năng chữa bệnh nào. Chắc là nó cảm thấy vô duyên vô vớ nhận lấy chính khí của mọi người cũng không tốt nên đã ngưng tụ chút nguyên khí và truyền vào cơ thể của các anh, nguyên khí rất có lợi cho cơ thể."
Kiếm Lôi Minh nâng chuôi kiếm chọc một cái, như thể đang nói: Chủ nhân nói đúng!
Những người quân nhân cũng chợt nhận ra:
"Hèn gì gần đây tôi cảm thấy thân thể rất thoải mái."
"Cảm giác như trẻ ra vài tuổi."
"Rất nhẹ nhàng."
"Thức khuya nhiều cũng không sợ bị hói."
Tô Vân Thiệu càng nghe càng không nói nên lời, nguyên khí mà kiếm Lôi Minh ngưng tụ ra làm sao có hiệu quả rõ ràng như vậy?
Có phải nhóm quân nhân này đã có quá nhiều bộ lọc với Lôi Minh không?
"Đội trưởng Thời, de tôi kiểm tra cơ thể của anh một chút."
Lần trước cô đã hứa khi đến lấy kiếm Lôi Minh, cô sẽ hỗ trợ nhìn xem trong cơ thể của Thời Luyện liệu có còn co hay không.
Thời Luyện cởi cúc áo nơi cổ tay của áo sơ mi, sau đó duỗi cổ tay ra: "Làm phiền đại sư."
Tô Vân Thiều tụ ra vài tia nguyên khí và di chuyển dọc theo cổ tay của Thời Luyện.
Tốc độ vận hành của cô không nhanh, cô chỉ di chuyển từng chút một, cô di chuyển xung quanh một vòng cũng không thấy vấn đề gì, vòng thứ hai cô dứt khoát làm ra chút chuyện tốt. Cô xin quản gia một con dao găm và một chiếc ly rỗng, đặt cổ tay của Thời Luyện lên trên chiếc ly rồi nhẹ nhàng cắt nhẹ, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, kèm theo đó là một số cục u sam màu không còn hình dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận