Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 442:

Chương 442:Chương 442:
Chuong 442:
"Bà ngoại ơi, bà để cháu làm cho." Giọng nói của Trác Kinh Luân kéo bà Chu từ trong hồi ức quay lại hiện thực.
"Không cần đâu, mẹ cháu thích ăn nhất là cam do bà bóc đấy. Dù là cam của ba nó hay anh nó bóc cho, nó cũng đều không cần." Bà Chu cúi thấp đầu tiếp tục bóc vỏ cam, không dám liếc mắt nhìn con gái thêm nữa.
Di Hồng đem hình ảnh bà Chu đang bóc cam trước mặt ghép chồng lên hình ảnh của bà hơn ba mươi năm về trước cũng bóc cam gọt táo cho mình.
Có lẽ chỉ sau khi thực sự trở thành một người mẹ, đổi sang một thân phận khác mới có thể khiến bản thân bà hiểu ra trước kia rốt cuộc bà ta đã từng quá đáng như thế nào.
Câu nói cảm ơn khi còn nhỏ bà nói với mẹ mình có thật sự là một lời cảm ơn không? Không, đó chỉ là mấy câu nói lễ phép mà cô giáo thường hay dạy bọn họ.
Sau khi trưởng thành hơn một chút, bà luôn tuỳ tiện mà gọi lớn hô nhỏ với mẹ mình: Mẹ đừng dùng đôi tay bán thịt heo kia mà chạm vào trái cây của conl Het to đến mức bà Chu vội vàng rụt tay lại, sau đó dùng nước rửa tay rửa đến mức sạch bóng.
Máy năm về trước, bà lại nói với mẹ mình: Mẹ không thể dọn ra khỏi căn nhà sắp đổ sập này hay sao? Bà Chu chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng, bà nói căn phòng này vẫn còn ở được, sẽ không bị sập đâu.
Còn hiện giờ bà lại thản nhiên mà nhận quả cam đã được bóc vỏ kia, bà tách ra một múi rồi đút vào trong miệng, sau đó lại cười nói với mẹ Chu: "Cảm ơn mẹ, cam này thực sự rất ngọt, mẹ cũng nếm một quả đi?"
大业二
Ngày hôm sau, còn chưa đến sáu giờ, Hứa Đôn đã nhắn tin trong nhóm gọi mọi người dậy.
Hứa Đôn: 【 Mau mau mau, đừng ngủ nữa, mặt trời đã chiếu tận mông rồi, nếu không dậy để đi tới trạm cứu hộ sẽ bỏ lỡ giờ lành khai trương đáy!] Hứa Đôn: 【 Các bạn nhỏ, ai đến muộn sẽ bị phạt, nếu không thì lát sau tớ cũng sẽ gọi điện cho cả đám để nhắc nhở đây. ]
Hứa Đôn thức dậy quá sớm, hò hét nửa ngày, trong nhóm vẫn không có ai để ý đến cậu ta, vì vậy mới sáng sớm tinh mơ cậu ấy gọi điện gọi từng người dậy thật.
Người đầu tiên bị đánh thức chính là người có quan hệ tốt nhất với cậu ta - Tần Giản, sau đó đến lượt người có quan hệ tốt nhất với Tần Giản gặp tai ương — Bách Tinh Thần, dần dần, phạm vi người hứng chịu tai ương cũng dần được mở rộng.
Không tới vài phút, tất cả các thành viên trong nhóm đều chịu tai hoa, chỉ có Tô Vân Thiều từ trước tới nay luôn dậy sớm tập thể dục buổi sáng là không chịu ảnh hưởng gì - lần nào ra ngoài chạy bộ cô cũng không mang di động theo.
Tần Giản: 【To cũng đến phục cậu rồi! Chín giờ khai trương, sáu giờ cậu đã dậy rồi sao??? Cậu dậy sớm như thế là để ăn côn trùng hả?]
Hứa Đôn: 【Day trước ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị thì có vấn đề gì sao? Các cậu không rửa mặt đánh răng thay quần áo à, nhỡ chưa nghĩ ra hôm nay muốn mặc bộ nào, còn phải suy nghĩ lựa chọn cả tiếng đồng hồ, con gái còn phải dưỡng da trang điểm tới một, hai tiếng nữa. 】
Hứa Đôn: [ Nếu không phải do tớ thật sự quá mệt, không tắt mắt báo thức lúc năm giờ và năm rưỡi sáng, tớ đã gọi các cậu dậy từ sớm rồi. ]
Lôi Sơ Mạn: Í Anh trai al Có phải tham dự buổi lễ gì quan trong đâu, hóa trang với mặc lễ phục làm gì? Mắt tớ còn không mở ra được đây này, còn phải gõ chữ cùng cậu, gõ hai chữ ngáp một lần, lương tâm cậu không thấy đau sao?]
Ngọc Bạch Y: Í Hôm qua tớ quay xong cảnh của mình thì đã khuya, hơn hai giờ sáng mới được đi ngủ, ngủ chưa được hai tiếng đã bị cậu ta đánh thức. Ha Hả, ranh con, cậu rửa cổ sạch sẽ chờ tớ!]
Các thành viên trong nhóm dậy sớm nên náo nhiệt vô cùng, Tô Vân Thiều và Tô Y Y cũng muốn ra ngoài chuẩn bị.
Hôm nay là ngày tốt mà Tô Vân Thiều đã chọn từ lâu để khai trương trạm cứu hộ động vật lang thang, các bạn nhỏ dành thời gian tới đây tham gia khai trương, Ngọc Bạch Y cũng vì thế mà xin đạo diễn đổi cảnh quay giúp mình.
Vốn hôm nay còn sẽ có thêm một Trác Kinh Luân nữa, nhưng đúng vào ngày hôm qua anh ta đã theo dì Hồng tới thành phố J, không tham gia được, cho nên anh ta nói sẽ không tới được, chỉ có thể gửi một lãng hoa tới, dặn mọi người nhớ chụp nhiều ảnh của mèo con một chút cho anh ta ngắm. Tám giờ sáng, mọi người đều tới trạm cứu hộ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, ngoài cửa có lẵng hoa do Trác Kinh Luân, Bách Tinh Thần và Tần Giản đưa tới, bệnh viện thú cưng ngay bên cạnh cũng gửi tới một đôi lãng hoa, khai trương cửa hàng nên cũng có một số tiết mục biểu diễn, trong nhóm người tham gia cũng có các bạn nhỏ lên biểu diễn giao lưu.
Mục đích xây trạm cứu hộ không phải để trở thành một cửa hàng kinh doanh vì lợi nhuận, nên không cần nguồn khách hàng, cũng không cần mời chào khách hàng, chỉ cần có đủ tài chính, có kiến thức chăm sóc động vật, cùng đủ tình yêu và lòng kiên nhẫn là được.
Tiểu Tạ và Tiểu Viên có chút lo lắng, trạm cứu hộ không có lợi nhuận thì có thể hoạt động và tồn tại trong bao lâu, nên lâu lâu lại ra ngoài cửa nhìn ngó xung quanh vài lần, lo không có ai tới, nhưng có người tới họ cũng sợ, biểu cảm của hai người đều bối rối y hệt nhau.
Tô Y Y lén quan sát hai người bọn họ, trên mặt lộ ra biểu cảm "To phát hiện ra một bí mật lớn", cô ấy ghé sát tai nói nhỏ với Tô Vân Thiều: "Chị, hai người bọn họ rất có tướng phu thê nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận