Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 326:

Chương 326:Chương 326:
Chuong 326:
Tô Y Y nghe được thì ngạc nhiên, vội vàng đi sang phòng bên cạnh. Phòng của hai chị em thật sự gần, cô đi chưa được mấy bước đã đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào ở trên bàn.
"Chị, chị mua trang bị bằng kim loại này lúc nào thế?"
Tô Vân Thiều: "Mới mấy ngày trước."
Tô Y Y thử đưa tay sờ, rõ ràng là kiếm bằng gỗ đào, nhưng khi sờ vào lại có cảm giác lành lạnh của kim loại, cô cầm chuôi kiếm thử nhấc lên một chút nhưng không nhắc được. "Chị, kiếm này nặng quá."
Tô Vân Thiều: "Kiếm đã nhận chủ có linh tính, để chị nói với nó."
Tô Y Y đem điện thoại lên cao hướng vào Lôi Minh Kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm nó, chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh: "Lôi Minh, Y Y là em gái của chị, hiện tại chị cần em nên mới bảo cô ấy mang em tới."
Lôi Minh Kiếm hơi động một chút, Tô Y Y "Oa” một tiếng, thanh kiếm này vậy mà tự động đậy, thật ngaul
Cô lại thử cầm lên thì thấy có thể nhắc lên được.
"Chị, được rồi, chị còn cần gì nữa không?"
"Trong ngăn tủ có một cái túi, em để Lôi Minh Kiếm vào đó rồi mang đến đây là được."
Xác nhận xong đồ cần mang tới, Tô Vân Thiều dặn Bách Tỉnh Thần: "Tinh Tinh, lát nữa cậu ra ngoài đón Y Y giúp tớ.”
Bách Tinh Thần: "Đã rõ."
Tô Vân Thiều nhìn về phía quản gia: "Tôi cần hai cây nhân sâm loại tốt một chút, bây giờ đem đi nấu canh, cần máu cùng nhóm máu với Thời Luyện để truyền dịch, hai con gà sống..."
Đồ đạc còn chưa chuẩn bị xong, tất cả người của nhà họ Thời đã đến.
Người đầu tiên chạy tới chính là em trai của Thời Luyện, tiếp theo là ba mẹ của anh ta, cuối cùng là vị Thời lão gia đã về hưu kia, còn có một người đàn ông chính khí lãm liệt, là đội phó của Thời Luyện.
Người tới quá đông, không tiện để giải thích cho từng người một, chờ tới đông đủ, Bách Tỉnh Thần mới bắt đầu giải thích cho bọn họ về việc Tô Vân Thiều muốn tìm người có công đức.
Bao gồm công đức là gì, nguyên nhân mà Tô Vân Thiều cần giao dịch công đức với người khác, Tô Vân Thiều là một đại lão trong Huyền Môn, quen biết với các thành viên trong đội đặc biệt của quốc gia, phái Thanh Sơn, chùa Viễn Sơn v. v. , rồi nói đến chuyện Thời Luyện trúng cổ, bên người có ba con quỷ mới dừng lại. Mọi người đều nghe đến hoảng hốt.
Mẹ Thời: "... Tôi cứ nghĩ rằng chùa Viễn Sơn chỉ là một thánh địa Phật giáo dùng để du lịch thôi."
Bệnh của Thời Luyện cũng rất khó hiểu, sau khi thử mọi biện pháp, thuốc thang đều vô dụng, mẹ Thời cũng đã nghĩ tới việc cầu thần bái Phật, nhưng mà cũng vô dụng, còn bị cha Thời và ông Thời trách cứ một trận, sau đó thì cũng không tìm đến nữa.
Sớm biết bệnh của Thời Luyện phải do đại sư trong Huyền môn trị, cho dù bắt mẹ Thời phải ba quỳ chín lạy thì bà cũng phải lên chùa Viễn Sơn cầu cứu chữa, chứ không để Thời Luyện cứ vậy mà nằm đến nửa năm!" "Trước khi gặp Van Thiều, cháu cũng không biết." Bách Tinh Thần lấy từ trong túi ra một lá bùa cuối cùng, "Cháu chỉ mang theo ba lá bùa có thể mở mắt Âm Dương tạm thời để thấy quỷ, hiện tại chỉ còn lại lá cuối cùng."
Bốn người của nhà họ Thời đã trăm miệng một lời: "Tôi!"
May người quân nhân không nói gì, bởi vì trong lòng cũng hiểu rõ so với bọn họ thì người nhà họ Thời mới là người nên dùng lá bùa cuối cùng hơn, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có lẽ cũng muốn nhìn thử.
Người quá đông, Tô Vân Thiều cũng không nhất thiết phải mở mắt Âm Dương, mà lựa chọn cho ba con quỷ một chút âm khí để hiện hình trước mặt mọi người.
Bốn người nhà họ Thời và năm người quân nhân nhìn ba con quỷ run lầy bây ôm nhau trong góc, chỉ trầm mặc không nói gì.
Em trai của Thời Luyện là người đầu tiên tiếp thu sự tồn tại của quỷ: "Tô đại sư, anh trai của tôi là bị ba con quỷ này làm hại sao?"
Mọi người đều là tín đồ của chủ nghĩa khoa học.
Tô Vân Thiều: "Thứ làm Thời Luyện hôn mê đến giờ chính là cổ trong cơ thể của anh ấy, cổ kia sẽ cắn nuốt nguyên khí của con người, cơ thể xuất phát từ việc bảo vệ mình đã khiến anh ta ngủ say, dùng cách này để giảm bớt tiêu hao của nguyên khí. Về phần ba con quỷ này tại sao lại xuất hiện ở đây, tham vấn thì sẽ biết."
Vừa nghe đến thẩm vấn, mấy người quân nhân đã xắn tay áo muốn đi lên.
"Việc khác, chúng tôi không giúp được.”
"Cái này chúng tôi rất rành!"
"Quỷ khi lúc còn sống cũng là người, người sợ thì quỷ cũng sợ."
"Đại sư, chúng tôi lên được không?"
Tô Vân Thiều: "..." Có phải các người tiếp thu hơi nhanh rồi không?
"Hiện tại tôi mới chỉ cho mọi người nhìn thấy bọn họ chứ chưa thể chạm vào được. Nếu muốn thẩm vấn thì có hai biện pháp, trên người các anh có chính khí, tới gần một chút bọn họ sẽ bị thương.”
Vừa dứt lời, bốn người quân nhân đã nhanh chóng vây thành một vòng tròn, đem ba con quỷ vây ở chính giữa, từng bước thu nhỏ vòng vây lại.
Người khác không nhìn thấy cái gọi là chính khí, chỉ nhìn thấy ba con quỷ kia đã lộ ra thần sắc thống khổ, gào khóc kêu to, thân hình dần trở nên mờ đi.
Lực hành động của bọn họ mạnh mẽ như vậy, Tô Vân Thiều đã nuốt trở về biện pháp thứ hai chưa kịp nói, yên lặng dẫn chút âm khí qua, miễn cho việc thẩm vấn còn chưa kết thúc đã không nhìn thấy được thân hình của ba con quỷ kia nữa. Đội phó cũng không tham dự vào, chỉ hỏi: "Đại sư, vì sao đội trưởng lại trúng cổ vậy?"
"Kỳ thật cổ là dùng trùng độc dưỡng ra, cũng có thể coi là một loại côn trùng, nhưng cổ có một số đặc tính mà côn trùng bình thường không có được, ví dụ như có độc tính rất mạnh, biết an núp, ăn sinh mệnh lực." Chỉ nói như vậy thì rất khó tưởng tượng, Tô Vân Thiều đã lấy cổ trong cơ thể của Thời Luyện ra giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận