Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 497:

Chương 497:Chương 497:
Chuong 497:
Về phần Diêm Vương, khi nhìn thấy Sâm Sâm đang "chơi đất", anh có cảm giác như thể đang ngắm nhìn con gái tương lai của mình và Tô Vân Thiều vậy, cho nên ánh mắt nhìn người tự dưng cũng dịu dàng hơn bình thường.
Tô Vân Thiều không để ý tới Diêm Vương, cô đang quan sát những vật còn sót lại trong 6 trăn.
Trên bề mặt của quả cầu mây có máy cái lỗ nhỏ, nhìn độ lớn và khoảng cách giữa chúng thì hẳn là vết răng của Vân Tiêu và Vân Đình để lại. Quả cầu mây đã cũ, có lẽ đã được tầm ba bốn năm gì đó rồi.
Cỏ khô và cỏ dại chung quanh cũng không giống thứ có thể tạo ra nguyên khi.
Nếu vậy thì tại sao 0 trăn của Vân Tiêu và Vân Đình lại là nơi nhiều nguyên khí nhất trong hang động này?
Trước đây mẹ của Vân Tiêu và Vân Đình đã chọn nơi này làm chỗ ở, liệu có phải là vì...
Tô Vân Thiều hỏi: "Vân Tiêu, Vân Đình, nơi này là hai đứa chọn hay mẹ của hai đứa chọn thế?"
Hai anh em đồng thanh trả lời: "Là mẹ!"
Nếu vậy, hiển nhiên mẹ của Vân Tiêu và Vân Đình cũng là người trong Huyền môn, hoặc ít nhất cũng là người có thể cảm nhận được nguyên khí, nếu không thì sẽ không tìm một nơi sâu như vậy để ở đâu.
Khoan đã, có gì đó không đúng, nếu thế thì chuyện mẹ của chúng chết vì bệnh tật quá mâu thuẫn.
Đúng là vẫn có người trong Huyền môn chết vì bệnh: tật, nhưng do họ có nguyên khí bảo vệ cơ thể nên bình thường đều rất khỏe mạnh, nguyên nhân chết chỉ có máy loại thôi, rất hiếm khi có người sống thọ và chết tại nhà, đa phần là chết do chiến đấu hoặc là do vết thương cũ tái phát.
Tô Vân Thiều hỏi tiếp: "Mẹ của hai đứa có biết vẽ bùa, bày trận hay điều khiển quỷ giống chị không?"
Vân Tiêu: "Không ạ.” Vân Đình: "Tôi biết chị muốn hỏi gì, nhưng tôi có thể khẳng định với chị, mẹ của chúng tôi chỉ là người bình thường thôi, không có liên quan gì tới Huyền môn hết, mẹ chọn chỗ này là vì món đồ mà ba đã để lại."
Vân Đình nói tới đây, Vân Tiêu lập tức há miệng phun ra một hạt châu màu bạc to bằng nắm tay, trong hang động tối tăm chỉ có ánh sáng từ đèn pin, hạt châu tản ra ánh sáng trắng dìu dịu.
Trong nháy mắt đó, hô hấp của Vân Đình sững lại một nhịp, nó rầu rĩ trừng mắt nhìn anh trai mình một cái.
Vân Tiêu: 222
Nó không hiểu gì cả, thế là cứ ngơ ngác nhìn em trai. Vân Đình bất đắc dĩ, thôi thôi, đã nhả ra rồi thì đành chịu chứ sao giờ.
"Yêu nguyên." Diêm Vương chỉ cần dùng mắt thường là đã có thể đoán ra được: "Thuộc về một con trăn bạc có tu vi ba trăm năm, là ba của chúng."
Đa số yêu quái thà tự no tan xác chứ không muốn để yêu nguyên lại cho con người dùng, cho nên một viên yêu nguyên hoàn chỉnh và không đọng lại chút oán hận hay căm thù nào như thế này chỉ có thể là do ba của Vân Tiêu và Vân Đình tự nguyện phun ra.
Yêu nguyên chứa đựng tu vi cả đời của yêu quái, yêu quái mà mất đi yêu nguyên thì không lâu sau đó sẽ biến trở về hình dáng thật ngay.
Cho nên đây là lý do mà Vân Tiêu và Vân Đình khẳng định ba của chúng đã chết ư?
Tô Vân Thiều nhặt yêu nguyên lên, khoảnh khắc khi ngón tay cô chạm vào hạt châu, trong đầu chợt cô xuất hiện ra rất nhiều hình ảnh, có vẻ yêu nguyên đang muốn kể cho cô nghe cái gì đó.
Đì đùng.
Đi đùng.
Bau trời đen nhánh, ánh trăng đã bị che khuất bởi một tầng mây dày, những tia chớp màu trắng bạc liên tục bổ xuống, mưa đang rơi không ngóớt.
Hôm nay không phải là một đêm mưa dông bình thường, những tia sét đó là sét độ kiếp, chúng tàn nhẫn bổ lên người của con trăn bạc lớn dài mấy chục mét trong đêm mưa tầm tã.
Vảy và da thịt của con trăn lớn bị sét bổ tới mức nứt toạc ra, máu tươi ướt sũng cả cơ thể bị cháy đen của nó.
Hiện giờ chỉ còn lại một tia sét cuối cùng, đó cũng là tia sét mạnh nhất trong lần độ kiếp lần này.
Trăn bạc lớn linh tính rằng mình không thể vượt qua kiếp hóa hình này, cho nên nó nằm thoi thóp ở đó và nhắm mắt lại, yên lặng chờ chết.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân của con người xuất hiện trên núi. Trăn bạc lớn ngạc nhiên nhìn về hướng đó, phát hiện người tới là một cô gái trẻ tuổi, tóc thắt hai bím thả hai bên. Lúc ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, những miếng vảy còn sót lại trên người nó lập tức dựng ngược lên.
Tiêu rồi, nó đã bị con người phát hiện!
Trăn bạc lớn đã gặp chuyện như vậy quá nhiều lần rồi, nó biết con người rất sợ và ghét họ hàng nhà trăn, mỗi khi thấy thì nhất định sẽ hô hoán gọi thêm người tới tìm cách giết nó, sau khi giết xong còn lột da róc xương, một phần đem nướng một phần hầm canh.
Con người thật sự rất kỳ lạ, lúc thấy trăn còn sống thì vừa ghét vừa sợ, nhưng lúc trăn chết thì lại ăn sạch sành sanh, thậm chí đến phần da trăn cũng không nỡ bỏ.
Trăn bạc lớn muốn trốn, nhưng vết thương của nó quá nặng, dù muốn trốn cũng trốn không được, chỉ vừa nhúc nhích đầu trăn một chút thôi mà nó đã ngã am xuống đất do đụng tới vết thương trên người.
"Ôi trời, sao mà mày bị thương nặng dữ vậy?” Cô gái bước nhanh tới, nhìn vết thương cháy đen do bị sét đánh trên người của con trăn bạc lớn, trong mắt cô ay dâng lên vẻ đau lòng.
"Ngày mưa bão mà núp dưới tàng cây to rất dễ bị sét đánh đó, muốn trú mưa hay trốn sét thì không được chọn cây to, cha mẹ của mày không dạy mày cái này hả? Thiệt tình!" ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận