Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 727:

Chương 727:Chương 727:
Chuong 727:
"G6 hoe bi set danh la loai g6 bi sét đánh mà sinh ra, xung quanh thôn Cổ không có loại gỗ này, gỗ hòe bị sét đánh này của chị cũng là được người khác tặng cho.
Nghe vậy, Thiện Nhi lộ ra vẻ mặt thất vọng,"Hazz, thôi vậy."
Vòng tay gỗ hòe của Tô Vân Thiều có được chín cực số, trái phải hai hàng có tổng cộng mười tám hạt châu.
Theo tiến độ hiện nay của cô, khả năng vòng tay thu được đầy quỷ sai là không lớn, vậy... lấy ra một viên cũng không sao.
Nghĩ là làm, Tô Vân Thiều lấy vòng tay ra, tháo một hạt châu dua cho Thien Nhi.
"Tặng em này, chỉ là bên người chị hiện tại không có sợi dây thích hợp nào, em phải tự mình đi tìm."
Thiện Nhi:!!!
Cô ấy ngơ ngác nhìn hạt châu gỗ hòe bị sét đánh trong lòng bàn tay, Thứ này trân quy như vậy, chị thật sự muốn tặng cho em à?"
"Cũng không quá trân quý, chị làm xong vòng tay còn thừa nguyên liệu nên đã làm thành hạt châu tặng người." Tô Vân Thiều đem mười bảy hạt châu tạo thành vòng tay đeo lên lại Em cứ coi như đây là quà mà bạn bè tặng cho, không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả, nhận đi."
Thiện Nhi muốn nói: Cha mẹ ruột của em cũng chưa từng tặng em món quà nào quý giá như vậy, cho nên em không thể không có gánh nặng tâm lý được.
Từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục rằng: Mọi việc phải có qua có lại, không thể đơn phương nhận lấy sự giúp đỡ của người khác.
Nhưng về mặt cảm tính thì lại nói: Nhận đi, cô đang rất cần, chị Vân Thiều thật sự không cảm thấy gì đâu.
"Lý trí và cảm tính ở trong đầu Thiện nhi đánh nhau nửa ngày, bát phân thắng bại, thì thấy Tô Vân Thiều nhìn đồng hồ đeo tay,"Thiên Nhi, chị phải đi rồi."
Thiện Nhi kinh ngạc "A” một tiếng, vội vàng đứng lên, bất giác kéo tay áo của Tô Vân Thiều. "Sao, sao lại đi rồi? Đồ ăn còn chưa tới, cả ngày nay chị chưa ăn gì mà, ăn xong rồi di."
"Chị đã có hẹn với người khác, mười hai giờ đêm nay chị phải đến từ đường xem thôn Cổ còn cất giấu bí mật gì không muốn người khác biết không." Tô Vân Thiều đưa đồng hồ đeo tay cho Thiện Nhi xem, Hiện tại đã hơn tám giờ rồi, chị còn phải đi tới nghĩa trang thêm một lần nữa, cơm nước chờ chị trở về rồi ăn."
Thiện Nhi vốn không muốn Tô Vân Thiều rời đi nhanh như Vậy, lại nghe cô nói vừa muốn đi từ đường vừa muốn đi nghĩa trang, thì trở nên nôn nóng, dường như còn có chút lo lắng?
Tô Vân Thiều không biết có phải minh đã cảm giác sai rồi không, Ban ngày chị đã đi qua nghĩa trang của những đứa trẻ mắt sớm một lan rồi nhưng không phát hiện được gì cả, chị muốn tối nay lại đi xem thử có gì thay đổi không."
"Không được đi!" Thiện Nhi đột nhiên nói to,"Nơi đó là địa bàn của Thiện Nhi xấu!"
Thiện Nhi xấu là sao thế?
Chẳng lẽ còn có một Thiện Nhi tốt nữa ư?
Tô Vân Thiều: "Cho chị hỏi, Thiện Nhi xấu là... 2"
"Cũng là em ạ." Thiện Nhi siết chặt bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Tô Vân Thiều, dường như Thiện Nhi đang sợ nếu cô bé nói thật ra chuyện mình là một đứa bé hư thì cô bé sẽ bị bỏ rơi, hoặc cũng có thể là do cô bé đang sợ Tô Vân Thiều sẽ chạy đi tìm Thiện Nhi xấu bắt cứ lúc nào.
Theo lý thì sau khi gặp phải chuyện đáng sợ như thế, Thiện Nhi sẽ rất sợ đàn ông và sợ tiếp xúc da thịt mới đúng, ban nãy lúc bị Nguyễn Mai ôm thì cô bé cũng có hơi khó chịu, nhưng bây giờ...
Nhìn những hành vi nhỏ mang theo cảm giác y lại của Thiện Nhị, Tô Vân Thiều không khỏi lấy làm lạ.
"Thiện Nhi, hồn phách của một người không thể tách ra làm hai được, có phải là em lầm rồi không?" "Không đâu." Thiện Nhi càng siết chặt tay hơn, như thể động tác này sẽ giúp cô bé có can đảm nói ra sự thật vậy: "Em và cô ấy đều là Thiện Nhi, ban đầu chúng em là một, về sau mới tách ra."
Một câu ngắn ngủn chưa tới hai mươi chữ đã dễ dàng lược bỏ qua quá trình đau đớn lúc hồn phách bị xé làm đôi của cô bé.
Tô Vân Thiều thật sự rất xót thương cho Thiện Nhi - người đã phải trải qua quá nhiều thứ như thế này, cô ngồi xổm xuống cầm lấy tay của cô bé rồi hỏi: "Những năm qua, người cứu những đứa bé bị té xuống giếng hoặc núp xuống giếng khi đang chơi trốn tìm là em đúng không?”
Thiện Nhi là quỷ, cho nên cả người cô bé đều lạnh ngắt, khi cảm nhận được sự ấm áp của Tô Vân Thiều lúc nắm tay mình, Thiện Nhi rất vui vẻ, bởi vì cô bé rất thích cảm giác được người khác yêu quý như thế này.
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu: "Bọn trẻ trong thôn nghịch ngợm lắm, cứ thích trốn ở chỗ này thôi, do giếng nước rất sâu cho nên ánh sáng không chiếu xuống được, bởi vậy nếu trốn ở đây thì rất khó bị phát hiện, nhưng ngặt nỗi xuống thì dễ mà lên lại khó, cho nên bọn trẻ mà nắp ở đây xong là rất khó để đi lên lại."
Cái giếng cũ ở thôn Cổ sử dụng phương pháp lấy nước rất cũ kỹ, đó là "ròng rọc kéo nước".
Đầu tiên là lắp một cái giá gỗ trên miệng giếng, sau đó quần dây thừng vào phần trục, đầu kia của dây thừng được cột vào một cái thùng nước, như vậy là có thể thả và kéo thùng nước lên xuống bằng cách quay cái tay quay.
Những đứa trẻ có thể leo vào thùng nước rồi men theo dây thừng trượt từ từ xuống, nhưng dưới đáy giếng âm u am ướt lại mọc rất nhiều rêu xanh trơn trượt, cho nên không dễ giam lên để mượn lực, bởi vậy nếu muốn đi lên thì chỉ có thể bám vào dây thừng và leo lên từ từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận