Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 621:

Chương 621:Chương 621:
Chương 621:
Con gái bị bắt cóc nhiều năm, cuối cùng cũng trở về bên cạnh mình, cha mẹ Định Thục Uyễn không muốn lại chọc vào nỗi buồn của con gái mình, mà Định Thục Uyễển cũng không muốn nói ra, cho nên lý do mà Ngân Sương nói rất hợp lý.
Có lẽ, một ngày nào đó, khi vết thương trong lòng được chữa lành, thím ấy có thể sẽ bình tĩnh đối mặt với quá khứ của mình, lúc ấy nói ra cũng không muộn.
Định Thục Uyển lắc đầu: "Chuyện đáng sợ như vậy chỉ mình tôi biết là được rồi, họ đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn để họ phải lo lắng và đau khổ vì mình nữa." "Thím tự nghĩ thông suốt là được." Tô Vân Thiều đưa điện thoại qua,"Thím muốn bọn cháu ở lại cùng với thim không?”
Đỉnh Thục Uyễn gật gật đầu, lại lắc đầu,"Vẫn không được đâu, lúc nữa nhất định thím sẽ khóc rất lớn đấy."
Bà ấy đã bị bắt cóc trong thời gian quá lâu, trong thôn Vân chẳng có mấy người sử dụng điện thoại thông minh, cũng chẳng có ai sẽ dạy Đinh Thục Uyễn cách sử dụng thứ ấy cả.
Tô Vân Thiều định dạy bà ấy, nhưng nhìn thấy bên cạnh Đinh Thục Uyễn đã có Phan Tây Tây và Phan Bối Bối, cô liền giao nhiệm vụ này lại cho hai cô ấy.
Sau chuyến đi này, hai chị em cảm thấy mình quá vô dụng nên rất buồn bã, sau khi nhận nhiệm vụ, họ lập tức tràn day tự tin và đưa Đỉnh Thục Uyễển vào căn phòng trống, dạy bà ấy cách sử dụng điện thoại thông minh để gọi điện.
Tô Vân Thiều hỏi Ngân Sương: "Bà nội, bà có cần liên lạc với người nhà không?”
"Không." Ngân Sương xua tay,"Con gái của họ đã chết từ lâu rồi, thời gian của bà cũng không còn nhiều, nếu để cho họ trải qua nỗi đau mắt con gái thêm một lần nữa, không bằng cứ để như vậy còn hơn.”
Thay vì để họ nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình phải chịu sự đối xử vô nhân đạo như thế nào, có lẽ tốt hơn là nên de họ tưởng tượng rằng con gái họ vẫn còn sống và khỏe mạnh ở một nơi nào đó, điều đó có thể khiến họ cảm thấy tốt hơn.
Ba năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, vậy cha mẹ của bà cũng ít nhất hơn bảy mươi tuổi, nhìn thấy dáng vẻ này của con gái không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tô Vân Thiều không biết nên làm thế nào mới tốt, nên cô quyết định nghe theo lựa chọn của Ngân Sương: "Sau này bà nội có kế hoạch gì không?”
Ngân Sương: "Những nghiệt báo do bà và Bạch Sương gây ra phải do bà tự tay kết thúc, bà biết rất rõ, nhiều năm qua những người phụ nữ trong thôn Vân đã gả đến những đâu, bà sẽ cùng với đội trưởng Cao đến một số tỉnh và thành phố lân cận, bắt những người đó ra trước công lý."
Khi Ngân Sương nhập vào cơ thể của người phụ nữ này, cơ thể này đã bị huỷ hoại đến mức không ra dáng vẻ nữa, mấy năm qua, kỳ thật Ngân Sương cũng đã làm việc rất vất vả.
Vốn bà ấy còn phải dựa vào con trai và con dâu mà gắng gượng được một chút, nhưng hiện tại những người trong thôn Vân đang dần dần phải trả giá, bà lại thấy hai đứa cháu nội vẫn sống tốt, những nguyện vọng từ lớn đến bé của bà đều nên kết thúc thôi.
Chờ đến khi bắt được những người cuối cùng bị gả ra khỏi thôn Vân, cũng đã đến lúc bà nên rời đi rồi.
Tô Vân Thiều không chắc cơ thể của Ngân Sương có thể chống chọi được đến lúc ấy không, cô chỉ có thể hy vọng rằng sau khi hoàn thành tâm nguyện bà ấy hãy rời đi.
"Bà nội, bà có thể để cho pháp luật trên nhân giới và địa phủ trừng phạt họ không? Bà có thực sự chắc chắn rằng mình sẽ không làm gì nữa không?”
"Không đâu." Ngân Sương trả lời rất nhanh, không có chút miễn cưỡng nào,"Nhiều năm như vậy là đủ rồi, bà không muốn tiếp tục làm bậy để liên luy đến người vô tội nữa, coi như là tích phúc cho hai đứa cháu nội đi." Nghe được đáp án chắc chắn của Ngân Sương, Tô Vân Thiều gõ nhẹ vào hai chiếc vòng trên cổ tay mình: "Lát nữa bà nội phải đi rồi, các cậu có chuyện gì muốn nói cùng bà nội không?”
Vân Tiêu: "Bà nội nhớ giữ sức khoẻ."
Vân Đình: "Hẹn gặp lại, bà nội."
"Được, hẹn gặp lại" Ngân Sương biết lần này chia tay chính là xa cách đến cuối đời, nhưng khi còn sống bà có thể gặp được hai đứa cháu nội bé bỏng, còn ở chung với chúng trong thời gian lâu như vậy, bà đã rất hài lòng rồi.
"Sau này hai đứa nhất định phải nghe lời của Vân Thiều, biết không?" Vân Tiêu: "Cháu biết rồi ạ, Vân Vân rất tốt."
Vân Đình: "Cháu cũng đã biết, bà nội cứ yên tâm!"
Tô Vân Thiều lấy ra miếng vảy rắn màu bạc kia: "Bà nội, con đã dùng xong rồi, miếng vảy này con trả lại cho bà."
Ngân Sương lắc đầu: "Bà bây giờ đã như thế này, giữ cũng vô dụng, bà cho cháu đó, có lẽ một lúc nào đó nó sẽ có ích."
Điều này có thể thực sự xảy ra, Tô Vân Thiều liền nhận lấy miếng vảy rắn.
Cô đem chuyện tên của Ngân Dực là do cha của anh ta đặt, anh ta cũng nhận được yêu nguyên của cha mình, nên Ngân Dực biết Ngân Sương chính là mẹ ruột của mình, anh ta đã gối đầu lên chân Ngân Sương gọi bà một tiếng mẹ, một năm một mười kể cho Ngân Sương nghe.
Ngân Sương sửng sốt rất lâu, che mặt lại và để nước mắt chảy dài trên mặt.
Khi cấp dưới của Cao Nhiên đến đón Ngân Sương đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa bình phục lại.
Định Thục Uyễn còn chưa gọi điện thoại xong, Tô Vân Thiều có thể nghe loáng thoáng được tiếng khóc của Đinh Thục Uyên, nhân cơ hội này cô tranh thủ đọc tin nhắn do Hoa Tử gửi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận