Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1027:

Chương 1027:Chương 1027:
Chuong 1027:
Hai vợ chồng sau khi gặp nhau thì bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc này, sương mù dày đặc khắp bốn phía từ từ tan đi, để lộ ra hình bóng một cô gái trẻ đang đội nón tre, cúi người làm việc trên cánh đồng.
Nhìn hình bóng quen thuộc của cô gái, hai vợ chồng họ vội chạy qua: "Ái Nhi!"
Mẹ Ái Nhi ôm lấy cô con gái đã lâu không gặp,"Ái Nhi, đã rất lâu rồi mẹ không được gặp con, con là cái đồ không có lương tâm, ở ngoài đời thực thì không về thăm mẹ, trong mộng cũng chẳng buồn tới, mẹ phải mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra con, sao con có thể vô tâm như vậy được chứ?"
Cha Ái Nhi ôm cả vợ và con gái, hưởng thụ sự ấm áp bên cạnh vợ con của mình,"Không sao, không sao rồi, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đã được đoàn tụi”
Đúng lúc này, cô gái được hai người ôm ngắng đầu lên, để lộ ra gương mặt chỉ toàn xương trắng, không còn một chút máu thịt nào.
"A ——" Mẹ Ái Nhi vội vàng đẩy mạnh bộ xương khô ra, thét toáng lên, rồi xoay người bỏ chạy.
Có lẽ khi con người bị hoảng sợ sẽ bộc lộ ra sức mạnh tiềm tàng khác thường, một cú đây của mẹ Ái Nhi đã đẩy ngã cả cô gái nọ và cha của Ái Nhi xuống đất, cha Ái Nhi còn đang ôm cô gái nọ nên bị ngã đè xuống bên dưới.
Vì động tác này mà chiếc nón tre cũng rơi xuống, để lộ ra một chiếc đầu lâu màu trắng.
Cha của Ái Nhi bị buộc phải đối mặt với chiếc đầu lâu, mặt ông tím tái vì sợ hãi, ông ta hét lên, đẩy chiếc đầu lâu ra và cũng bỏ chạy.
Hai vợ chồng liều mạng chạy về phía trước, bộ xương mặc quân áo đội mũ tre cũng cố gắng đuổi theo sau, mỗi một bước chạy, bộ xương khô đều phát ra tiếng lạch cạch.
"Cha, mẹ..."
Miệng của bộ xương khô lúc đóng lúc mở, từ trong đó truyền ra một giọng nói quen thuộc, đó là cô con gái mà họ đã lâu không gặp ke từ khi tách thôn.
Mẹ Ái Nhi không còn chạy nữa, vừa dừng lại đã bị cha Ái Nhi ở phía sau chạy vượt qua.
Mẹ Ái Nhi không buồn để ý đến người chồng nhát gan của mình, chỉ nhìn vào bộ xương khô gầy gò mặc quần áo chạy càng ngày càng gần, bà ta càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ.
"... Con là Ái Nhi sao?"
"Là con đây mẹ ơi." Trong hốc mắt trống trơn của bộ xương khô chảy ra hai hàng huyết lệ, nhìn vừa đáng thương vừa ghê rợn.
Bộ xương khô đáng sợ này thế nhưng lại là con gái ruột của mình.
Mẹ Ái Nhi lập tức không còn thấy sợ nữa, bà ta cần thận ôm lầy cô con gái giờ đã hoá thành bộ xương khô không còn một chút máu thịt nào, nước mắt rơi xuống không ngừng, "Ái Nhi đáng thương của mẹ, sao con lại ra nông nỗi thế này?"
Cha Ái Nhi đã chạy một lúc lâu nhưng vẫn lòng vòng tại chỗ, khi quay trở lại lần nữa, ông ta nhìn thấy vợ mình đang ôm lấy bộ xương khô mà khóc, lại nghe vợ mình gọi bộ xương khô ấy là Ái Nhi, đầu óc ông ta không thể suy nghĩ gì được nữa.
Bộ xương khô khóc lóc nói: "Cha, mẹ, không phải là con không muốn về thăm hai người, mà là con đã chết rồi, nên thực sự không có cách nào về thăm cha me được nữal"
Mẹ Ái Nhi lo lắng: "Trưởng thôn chính là bà cụ cố của con, bà ấy không bảo vệ tốt cho con sao?"
Bộ xương khô khóc càng thảm thương hơn: "Chính là bà ta đã làm hại conl Chính là bà ta đã biến con thành dáng vẻ này!"
Hai vợ chồng cực kỳ sợ hãi: "Sao lại như thế?"
Bộ xương khô: "Con cũng không biết sao lại thế này, hôm ấy, có một người đàn ông đến nhà nói chuyện với trưởng thôn, con có lỡ đi ngang qua nên nghe được vài câu, người đàn ông kia nhìn con với ánh mắt sắc lạnh làm con sợ tới mức không thể chạy nỗi, sau đó trưởng thôn đuổi con đi chỗ khác, con đi rồi. Đêm hôm ấy con ngủ mê man không biết gì, đến khi tỉnh lại đã biến thành bộ dạng này rồi!"
Quá trình quen thuộc này khiến hai vợ chồng phải nghien răng nghiền lợi: "Bà ta dám đối xử với con như vậy saol”
"Cha mẹ ơi, con đau quá, cả người con chỗ nào cũng đau, từng khúc xương trên người con đều bị ném vào trong hố phân, vừa hôi vừa đau, con vẫn luôn muốn trở về tìm cha mẹ, nhưng con yếu quá rồi."
Vừa nói xong, bộ xương khô kia hình như vừa bị thứ gì ăn mòn, vụn xương rơi xuống như mưa, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại chiếc đầu lâu, rồi đầu lâu cũng nhanh chóng hóa thành bột phắn. Một trận gió thổi tới, đống bột xương trên đất cũng theo gió bay đi.
"Không, không, không 一一 Mẹ của Ái Nhi điên cuồng quo tay, điên cuồng ôm lấy, dùng cơ thể mình để che lại đống bột xương, không để cho gió cuốn tro cốt của con gái mình đi mắt.
Người mình yêu thương nhất lại bị giết hại một cách tàn nhẫn nhất vào lúc mình không hề hay biết, cảm giác bất lực không thể ngăn người thân yêu nhất bị cướp đi khiến bà ấy tức giận, khiến bà ấy điên cuồng, khiến bà ấy phẫn hận.
Gió ngừng thổi, trên mặt đất chỉ còn sót lại một bộ quần áo trống rỗng, phía trên bộ quần áo là một chiếc nón tre với đỉnh chóp nón nhọn, dường như nó đang hướng về phía bọn họ, hình như nó còn đang giễu cợt ý nghĩ kỳ lạ của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận