Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 106:

Chương 106:Chương 106:
Chương 106:
Lúc sắp đeo lên cổ, cậu ta lại do dự một chút,"Tớ còn đang đeo một tắm bùa bình an, giờ lại đeo thêm một sợi dây nữa à? Thôi, cất bùa bình an vào trong túi vậy."
Bách Tinh Thần cũng chọn đeo bùa ngọc lên cổ, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa so tới so lui, rồi chọn hai miếng nhỏ nhất làm thành vòng đeo tay.
Hứa Đôn ghen fi tới suýt khóc: "Chị Vân, cậu chờ tớ hai ngày, nhất định tớ sẽ tìm được một miếng ngọc thật tốt, lúc đó đành làm phiền cậu nhé!"
Tô Vân Thiều: "Được."
Mọi người đều được mời đến cùng nhau, cô không thể thiên vị ai hơn ai được, cho nên cô nhìn về phía Trần Tinh Nguyên,"Cậu cũng có thể."
Trần Tỉnh Nguyên mỉm cười: "Cảm ơn đàn chị."
Người duy nhất bị bỏ rơi - Phó Diệp: "...” Có cảm giác như mình bị nhắm vào.
Chọn dây đeo xong, mọi người đặt miếng ngọc và hộp đựng ngọc sang một bên, bắt đầu dọn trà sữa, khoai chiên, gà rán, cổ vịt lên, có đủ hết tất cả các vị: thì là, muối, tiêu cay.
Dọn hết đồ ăn lên, mọi người đang chuẩn bị buôn dưa lê, đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm. Vốn dĩ họ định vừa ăn vừa nói về máy chuyện linh dị, ma quỷ vân vân, nhưng bỗng dưng lại có thêm hai người chưa biết chuyện là Tô Y Y và Phó Diệp vác mặt tới, bọn họ nên nói chuyện gì bây giờ?
Tần Giản liên tục nháy mắt ra tín hiệu: Tìm chủ đề mau lên!
Lôi Sơ Mạn lắc đầu: Tớ không nghĩ ra nổi một chủ đề bình thường nào cải
Trong nhóm bọn họ, Tần Giản và Lôi Sơ Mạn luôn luôn đảm nhận trách nhiệm khuấy động không khí, bây giờ hai người bọn họ lại không tìm ra được chủ đề nào, vì thế không khí có chút tram xuống.
Chẳng lẽ cả đám chỉ ngồi đánh chén mà không nói câu nào, làm vậy sao được?
Đặc biệt là Phó Diệp, anh ta lớn hơn cả nhóm tới bốn, năm tuổi, trước giờ không có qua lại, cho nên xấu ho đến mức suýt chút nữa lại đào ra một căn phòng tổng thống.
Tô Vân Thiều tự giật tóc tới đau cả đầu, bắt đắc dĩ thở dài, nhìn về phía người quản gia vẫn luôn chờ đợi: "Ông đi ra ngoài đi."
Quản gia rất biết ý mà đi ra ngoài.
Sau khi quản gia rời đi, Tô Vân Thiều giơ tay lấy một chiếc trâm gỗ đào từ trên đầu xuống,"Xin lỗi, lát nữa có thể sẽ làm mọi người hoảng sợ, tớ xin lỗi trước."
"Không có việc gì.” "Xin lỗi cái gì?"
"Liên quan gì đến bọn mình chứ?”
Máy người vừa hỏi xong, cây trâm làm bằng gỗ đào trong tay Tô Vân Thiều đã biến mắt, thay vào đó là một thằng nhóc con khoảng chừng mới một tuổi.
Trước mắt bao nhiêu người, cô đã trình diễn màn biến ra một người sống sờ sờ.
Cậu bé không thèm để ý tới những đôi mắt ngạc nhiên muốn rớt cả tròng mắt ở xung quanh mình, cậu ngồi yên vị trong lòng Tô Vân Thiều, dùng gót chân trắng nhỏ chỉ vào một đống đồ ăn vặt đặt ở trên bàn,"Tôi muốn ăn cái này, mau đút cho tôi!" ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Tô Vân Thiều: "Cậu có răng không?"
Đào yêu giơ bàn tay nho nhỏ toàn thịt lên, dùng sức vỗ vào bụng Tô Vân Thiều một cái, nhe răng dí sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nhìn! Thấy! Chưa!"
Then quá hóa giận.
Tô Vân Thiều gật gật đầu, không trả lời, dựa theo trình tự chọn món mà đào yêu nhỏ thích, lần lượt đút cho cậu ta ăn.
Tần Giản: "Sao, sao từ một cây trâm cài có thể biến thành người vậy?"
Hứa Đôn: "Trâm yêu?"
Lôi Sơ Mạn: "Yêu quái và ma quỷ? Có gì khác nhau sao?" Triệu Tình Họa: "Đáng yêu quá, nói chuyện rõ ràng ghê."
Tam quan của Trần Tỉnh Nguyên, Tô Y Y, Phó Diệp cũng nhanh chóng bị phá rồi sắp xếp lại, hoàn toàn nói không nên lời.
Bách Tinh Thần rất hứng thú mà quan sát đào yêu bé nhỏ,"Vi phạm nghiêm trọng định luật bảo toàn vật chát."
Thấy bọn họ không có sợ hãi, Tô Vân Thiều vừa đút đồ ăn cho đào yêu nhỏ, vừa giải thích: "Nó là đào yêu, ở trong nhà mãi cũng buồn, nên tớ dẫn nó ra ngoài đi dạo một chút, hình dạng cây trâm dùng để che giấu tai mắt của người ngoài."
"Yêu tinh?" Tần Giản bước nhanh vài bước, vòng qua sau lưng Tô Van Thiều,"Tớ có thể sờ hay ôm nó một cái không?”
Tô Vân Thiều cúi đầu hỏi ý kiến đương sự: "Cậu cảm thấy sao?"
"Người cậu ta có êm không, có chăm sóc tôi tốt như cô không?" Đào yêu nhỏ chỉ có tổng cộng bốn chiếc răng, tính cả hàm trên lẫn hàm dưới, cậu nhóc cắn một miếng cổ vịt vị cay tê, bị cay nóng rít lên một tiếng.
Tần Giản nhanh tay lẹ mắt vội vàng bật một nắp chai Coca lạnh, cắm ống hút rồi đưa đến tận miệng đào yêu nhỏ, cung kính nói: "Mời ngài."
Đào yêu nhỏ lập tức cảm thấy cả thể chất và tinh thần đều thoải mái, uống mấy ngum Coca lạnh khiến cậu nhóc càng vui vẻ hơn. Từ khi cậu ta từ ba tuổi rưỡi biến thành thằng nhóc con một tuổi, ngày nào bốn con quỷ trong nhà cũng nghĩ cách trộm sữa để nuôi cậu, đối xử với cậu như trẻ con, phiền phức đến mức khiến trái tim nhỏ bé của cậu cũng muốn nát vụn, cách đối xử của Tần Giản đã giúp trái tim cậu được hàn gắn lại.
"Cậu, không tệ."
Nghe vậy, Tô Vân Thiều không nói hai lời "chuyển nhượng" cậu nhóc cho Tần Giản, không quên dặn dò: "Bề ngoài nhìn nó như đứa trẻ một tuổi, nhưng tuổi thực còn hơn ông của cậu đấy, tự nó biết món nào không ăn được."
"Nhận được rồi!" Tần Giản ôm đào yêu nho nhỏ mềm mại như bông trở về vị trí của mình, đào yêu muốn cánh gà cậu không dám đưa thịt vịt, muốn nước chanh cậu không dám đưa nước nho, nhóc con còn chọn kẹo bông gòn vị đào, kẹo dẻo, kẹo que, ăn đến ngon lành, vui vẻ .
Cuối cùng Tô Y Y cũng nhặt được chiếc cằm mới rơi ra,"Chị, sao, sao lại có yêu quái vậy?”
Còn có yêu quái không biết xấu hổ, lại đáng yêu như thế, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi khi nhìn thấy cậu nhóc.
Vì sao lại có yêu quái hả? Cái này phải hỏi ông trời rồi.
Nếu nhất quyết bắt Tô Vân Thiều phải trả lời, cô chỉ đành nói một câu "Sự tồn tại nào cũng có đạo lý của nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận