Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 505:

Chương 505:Chương 505:
Chương 505:
Trên thực tế, Tô Vân Thiều không cần nói thì Diêm Vương cũng rất tò mò về sự tồn tại của linh thạch là thế nào.
Anh là người biết rõ về linh thạch nhất ở đây, anh nhắm mắt lại, dùng thần thức tìm kiếm toàn bộ tổ trăn rồi dần dần mở rộng phạm vi ra, nếu vẫn không tìm thấy linh thạch thì cứ tản ra rồi tản ra thêm nữa.
Cũng nhờ thần thức của anh ta đủ mạnh, phạm vi bức xạ đủ rộng, nếu không thì thực sự không thể phát hiện ra vấn đề ở nơi này rồi.
Diêm Vương mở mắt ra, môi mắp máy, câu nói đó chỉ lọt được vào tai của Tô Vân Thiều. Anh ta nói: "Ở đây có một trận pháp chuyển nguyên khí thành linh khí."
Tô Vân Thiều: 222?
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nguyên khí và linh khí có thể chuyển đổi lẫn nhau đấy, điều này thật thú vị!
Nếu trận pháp này tồn tại vào hai trăm năm trước thì sao Huyền môn còn náo loạn và nội chiến, để rồi hi sinh nhiều người tài và mắt đi nhiều phương pháp tu luyện, bùa chú và trận pháp đến vậy?
"Nó trông như thế nào?" Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm vào Diêm Vương, trong mắt tràn đầy vẻ mới lạ và vui sướng, ánh mắt cô cứ lấp lánh như có ngôi sao rơi ở trong đó vậy. Diem Vương thoáng rung động, anh ta che mắt của Tô Vân Thiều lại rồi ôm cô vào lòng.
Dáng vẻ này của Tô Vân Thiều chỉ xuất hiện khi cô vừa bước chân vào Huyền môn vì cô mới được tiếp xúc với thế giới thần kỳ, quái lạ này. Sau này, vì gặp phải ngày nhiều chuyện hơn nên nụ cười của cô đã ngày càng ít, sắc mặt cũng ngày một trầm lặng hẳn đi.
"Anh dẫn em đi xem, em đi theo anh, đừng tách khỏi anh nhé."
Diêm Vương cúi đầu xuống, hai người áp trán vào nhau, Diêm Vương dùng thần thức dẫn Tô Vân Thiều cùng đi xem.
Tô Vân Thiều không có những ký ức tương tự, nhưng cô luôn cảm thấy có vẻ như những chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, nếu không thì tại sao cô lại chẳng thấy bất an chút nào cơ chứ?
Thần thức càng đi càng xa, phạm vi dò xét cũng càng lúc càng rộng.
Khi mới dò xét được một nửa thì Tô Vân Thiều đã thấy mệt mỏi, cô nghiền răng cố gắng để không phát ra tiếng nào.
Diêm Vương biết giới hạn của cô đến đâu nên anh dẫn cô xem thêm một lúc nữa rồi quay lại ngay.
Lúc này, Tô Vân Thiều đã không còn đứng vững được nữa, cô phải nắm lấy tay áo của Diêm Vương, dựa vào người của anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Em vẫn on chứ?" Diêm Vương dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt của Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều không nói ra lời mà chỉ khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Diêm Vương cũng hiểu rõ tình trạng của cô thậm chí còn tệ hơn những gì anh đã đoán. Cho dù trên con đường sống lại có giếng Luân Hồi, bút Phán Quan, An của Diêm Vương và sự bảo vệ của anh ta suốt chặng đường, nhưng vết thương của cô vẫn rất nặng.
Tiếng trăn bò trên mặt đất vang lên, Vân Tiêu thấy tình hình không ổn nên đã bò tới, cuộn người lại ở bên cạnh Tô Vân Thiều, vùi đầu thật sâu vào trong rồi biến thành một chiếc ghé đầu.
"Vân Vân, ngồi xuống đi."
Vân Đình cũng cuộn người lại gần Vân Tiêu: "Nếu thấy mệt thì chị có thể nằm trên người tôi này."
Tô Vân Thiều cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, nhưng thấy hai bé trăn hiểu chuyện như thế thì cô lại rất muốn sờ chúng, giống như cái cách mà Vu Diệu vẫn thường làm khi còn sống.
Khi đứa trẻ làm chuyện tốt thì phải khen ngợi và thưởng cho chúng.
"Không cần đâu." Diêm Vương có thể để cho Tô Vân Thiều nằm lên người của đàn ông khác mới là lạ, cho dù có là yêu quái trẻ con cũng không được!
Anh ta ngồi xốm xuống bế Tô Vân Thiều lên, mở quỷ môn ra, phía bên kia cánh cổng là một Địa phủ có sắc trời u ám và trải đầy cát vàng: "Đi về nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Tô Vân Thiều không có tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Vân Đình nhanh trí thu nhỏ lại, nhân cơ hội bám vào giày của Tô Vân Thiều, dùng đuôi móc lấy Vân Tiêu có phản ứng chậm hơn, còn đuôi của Vân Tiêu thì quấn lấy Sâm Sâm đang vội vàng chạy tới.
Diêm Vương ôm Tô Vân Thiều và mang ba đứa nhỏ về Địa phủ.
Vừa bước vào thì anh ta đã nghe thấy tiếng kêu gào tức giận xen lẫn bất lực của Bạch Vô Thường: "A a a, tại sao Thiên đạo vẫn chưa tiêu diệt tên quái vật trốn việc chết tiệt này vậy hảaaaaa?"
Mí mắt của Diêm Vương không hề nhúc nhích, anh ta đóng quỷ môn đầu tiên lại rồi mở một quỷ môn khác ra, dẫn thẳng đến phòng của Tô Vân Thiều ở nhà họ Tô.
Sự xuất hiện đột ngột của họ đã khiến hai con quỷ sai đang mãi mê ship CP giật mình cái đụi.
Đến khi nhìn thấy Tô Vân Thiều được Diêm Vương be về thì hai con quỷ sai mới ném máy tính bảng đi và vội vàng lao đến.
Vân Khê: "Đại nhân, đại nhân bị sao vậy?” Cát Nguyệt: "Tên nào không có mắt dám làm đại nhân bị thương vậy?"
Tô Vân Thiều định lên tiếng nhưng đã bị ánh mắt của Diêm Vương ngăn lại.
Anh ta đặt Tô Vân Thiều lên giường, giúp cô cởi giày và vớ ra, tiện thể đặt ba đứa nhỏ đang treo lơ lửng trên giày xuống tắm thảm.
"Cô ấy không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, cứ để cô ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng quấy rầy cô ấy."
Những gì Diễm Vương nói có thể là giả sao?
Vân Khê và Cát Nguyệt chấp nhận cách nói này, bọn họ im lặng gật đầu, không dám lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận