Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 647:

Chương 647:Chương 647:
Chuong 647:
Rõ ràng là lúc nó mới mở miệng ra còn kêu ngao ngao, nhưng bởi vì càng về sau âm thanh càng cao, nghe thoáng qua lại khá giống tiếng chim kêu.
Cô bé con cười vui vẻ giơ báo tuyết nhỏ lên, bắt chước báo tuyết nhỏ kêu "Ngao ngao...".
Nhu Mễ đã hiểu vì sao cô nhóc loài người này lại ngao ngao trước mặt nó rồi, hoá ra là vì cô bé cho rằng con báo tuyết con kia chính là mèo, vì thế nghĩ chú mèo nào cũng kêu như thé.
Đôi mắt của mẹ Tô và Tô Y Y trần ngập trái tim màu hồng, oa oa oa, thật đáng yêu quá, hai người muốn mang nó về nhà ngay lập tức!
Phản ứng của ba Tô và Tô Húc Dương không rõ ràng như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt của bọn họ, có vẻ cũng rất thích.
Tô Vân Thiều: 山
Cô không muốn lại trải qua cảm giác khi Bách Tinh Thần giấu mình lén lút vận chuyển trái phép Viên Viên và Nhu Mễ tới nhà, nên lại thúc giục lần nữa: "Báo ảnh sát chưa?”
Cha mẹ cô bé nhìn thấy con mình ôm chặt lấy chú báo tuyết nhỏ không rời, cũng không nhẫn tâm cướp mất người bạn nhỏ cùng ngủ cùng chơi với cô bé, nhưng đối mặt với án tù treo ngay trước mắt họ không thể không báo cảnh sát. Hai người gọi điện thoại cho cảnh sát trước mặt năm người nhà họ Tô, giải thích tình hình cho đầu dây bên kia, đầu dây bên kia nói sẽ cử người đến sớm, vì thế họ cúp máy và bắt đầu giải thích với con gái.
"Nam Nam, Mi Mi không phải là mèo con, mà là báo tuyết nhỏ, là động vật được nhà nước bảo vệ, chúng ta không thể nuôi nó được, cho nên phải đưa nó đến nơi có người có chuyên môn hơn để nuôi dưỡng."
Cô bé con mới có mấy tuổi đầu làm sao hiểu được cái gì là động vật được nhà nước bảo vệ và người có chuyên môn chứa?
Cô bé chỉ biết người bạn nhỏ hay chơi với mình sẽ bị người khác mang đi, từ nay về sau cô bé có thể sẽ không bao giờ còn nhìn thấy người bạn đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi với mình nữa.
Cô bé ôm chặt lấy báo tuyết nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn cha mẹ muốn bắt mình phải chia xa báo tuyết nhỏ,"Mi Mi sẽ không đi đâu."
Báo tuyết nhỏ không biết mình sẽ tới nơi nào, cũng ngơ ngác nhìn cô bé con.
Cha mẹ cô bé bối rối sờ sờ đầu và khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, họ không biết giải thích thế nào để con gái hiểu nếu nuôi con thú nhỏ này họ sẽ phạm pháp và phải ngồi tù.
Con gái họ còn quá nhỏ để hiểu thế nào là vi phạm pháp luật và ngồi tù, càng đừng nói tới chuyện cô bé hiểu được ý nghĩa của mấy từ tù chung thân.
Người cha đành phải đổi sang một cách giải thích dễ hiểu hơn với con gái: "Sức khỏe của Mi Mi không tốt, nếu cứ giữ nó lại nhà chúng ta mà nuôi, nó có thể sẽ mắc bệnh, lúc đó chúng ta phải giao nó cho bác sĩ để uống thuốc và tiêm phòng.”
Nghe những lời đó, cô bé sợ hãi rut cổ lại, lắc đầu quầy quậy: "Không tiêm đâu, Mi Mi sợ lắm".
"Rõ ràng là Nam Nam cũng rất sợ tiêm, mỗi một lần tới bệnh viện đều sẽ khóc nhè." Người mẹ cười gãi gãi chiếc mũi nhỏ của con gái "Vậy sao con lại muốn đẩy việc đó lên người Mi Mi?" Cô bé ôm chặt lấy báo tuyết nhỏ, áp má lên người báo tuyết nhỏ: "Nam Nam sợ, Mi Mi cũng sợ."
Một người và một báo tuyết có bieu cảm đáng thương giống hệt nhau, hành vi dễ thương của hai đứa nhỏ khiến mọi người có mặt ở đây đều không kìm lòng được.
Mẹ Tô thấy khó hiểu: "Tôi nhìn Nam Nam khá khỏe mạnh mà." Sao lại nói như thể cô bé thường xuyên phải đến bệnh viện vậy?
Mẹ của cô bé lắc đầu: "Sức đề kháng của nó quá yếu, lúc chơi đùa cùng các bạn nhỏ, chỉ cần có một đứa bị cảm, kiểu gì Nam Nam cũng bị lây bệnh, cho nên chúng tôi định đợi Nam Nam lớn lên, cơ thể khoẻ mạnh hơn một chút mới quay trở lại chung sống với mọi người."
Bảo sao gia đình họ lại làm lều cách xa mọi người như vậy.
Mẹ Tô có ba đứa con, cho nên khi bà nhìn thấy những đứa trẻ chịu khổ thì luôn không đành lòng, ánh mắt bà nhìn Nam Nam ngập trần sự thương yêu.
Đứa trẻ còn nhỏ như thế, chưa thể uống được thuốc, mà sức đề kháng lại yếu, thật đúng là khó khăn.
Tô Vân Thiều vẫy vẫy tay, cô bé vui vẻ chạy tới, có thể là do bế báo con lâu nên thấy mỏi, cô bé rất tự nhiên mà đặt báo tuyết con lên đùi Tô Vân Thiều, để nó nằm bên cạnh Nhu Mễ. Tô Van Thiều: "..."
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nhóc lúc thì vuốt báo tuyết nhỏ, lúc thì vuốt Nhu Mễ, điều này khiến cô bé vui vẻ cười híp mắt lại, vừa nhìn đã biết cô bé thích mèo đến nhường nào.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô bé, Tô Vân Thiều lại có chút không đành lòng.
Suy cho cùng cũng là vì nhà bọn họ nhận ra báo tuyết nhỏ nên mới bắt một cô bé mới có ba, bốn tuổi phải chia xa với người bạn của mình, để một đứa nhỏ như vậy phải nếm trải mùi vị của sự chia ly từ sớm, dù sao họ cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.
"Nam Nam, em có thể đưa tay cho chị gái xem không?”
Cô bé con giơ cả hai tay ra trước mặt Tô Vân Thiều,"Cho chị này."
"Ngoan quá." Tô Vân Thiều xoa xoa bàn tay mũm mĩm mềm mại của cô bé, cảm giác rất tốt, chỉ kém hơn Diêm Vương một chút thôi, rồi cô bắt đầu lật tay lại để bắt mạch cho cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận