Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 162:

Chương 162:Chương 162:
Chương 162:
Sau ba con quỷ học bá lại xuất hiện một giáo sư vật lý đã về hưu tự chạy tới cửa muốn dạy bổ túc cho họ, sao cả người lẫn quỷ ở thế giới này lúc nào cũng muốn cướp việc của hệ thống thế, chẳng biết đối xử tốt với hệ thống gì cả, hu hu hưu...
Việc ba người Tô Vân Thiều bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng cả nửa tiết mới về khiến Ngọc Bạch Y hiểu lầm rằng ba người họ đã làm ra chuyện gì đó trái với quy định, hoặc là đi khắp nơi tuyên truyền mấy trò mê tín dị đoan nên mới bị giáo viên chủ nhiệm mời đi uống trà.
Tới tận lúc tan học, Ngọc Bạch Y mới biết chuyện của ba Hồ, cũng chính là phần sau của vụ án bạo lực gia đình.
"Đó là giáo sư vật lý đấy, chịu tới dạy cho mấy cậu học thi đại học môn vật lý chính là đang dùng dao ma trâu cắt tiết gà, thế mà lại không có đứa nào biết quý trọng hét."
Tần Giản trợn trắng mắt nhìn Ngọc Bạch Y: "Nhường lại cho cậu đó, có muốn không?"
Ngọc Bạch Y trả lời một cách đương nhiên: "Cả năm trời tớ còn chẳng đến trường được vài lần, chỉ treo danh nghĩa để lấy bằng tốt nghiệp mà thôi, cần gì phải đi theo giáo sư vật lý học tập chứ? Làm vậy chẳng phải là đang lãng phí tài nguyên giáo dục quý giá sao hả?"
Cả đám không nói gì mà cười phá lên, đều là học sinh cá biệt với nhau cả, ai lại chẳng biết đối phương thế nào?
Ke từ hôm nay, thành viên trong nhóm đều trở nên cực kỳ bận rộn.
Thứ nhất là trạm cứu hộ đang từ từ đi vào hoạt động, thứ hai là kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, họ cần dành thêm thời gian cho việc ôn tập.
Mà dù là những người không cần ôn thi như Tần Giản và Lôi Sơ Mạn cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Họ bận rộn thu thập thông tin về những kẻ thích ngược đãi động vật, điều tra những tin đồn về ma quỷ xung quanh thành phố B cũng như các truyền thuyết liên quan tới phong thủy, ...
Chỉ có mỗi Tô Vân Thiều là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà bắt tay vào vẽ bùa bình an, bùa nói thật. Và dù cô vẽ nhiều bao nhiêu thì lần nào đội trinh sát hình sự thành phố cũng đều mua sạch, không còn lấy một tờ.
So với ngọc phù cần được điêu khắc tỉ mỉ thì chế tạo bùa bình an vừa nhanh mà còn tiện, dẫn tới giá thành cũng khá rẻ, chính vì vậy, để có thể tích lũy đủ kinh phí cho việc xây dựng trạm cứu hộ, cô phải tăng số lượng bùa bán ra lên.
Tô Vân Thiều bán đợt nào là Tần Sóc thầu hết đợt đó, cho đến một ngày, khi số lượng mua vào ngày càng nhiều, Tần Sóc chỉ đành nói thật: "Tỉ lệ phá án thành công của đội anh ngày càng cao, hơn nữa còn toàn là những vụ án quan trọng, thế mà số người bị thương lại gần như bằng không, điều này chắc chắn sẽ không giấu được lâu. Nếu còn là người cùng một ngành với nhau thì tốc độ biết tin cũng sẽ càng nhanh, thế nên nếu bọn anh ăn thịt thì ít nhất cũng phải chia cho họ chút nước canh mới được."
Số lượng vụ án mà Tô Vân Thiều giải quyết ngày càng nhiều, họ càng khó lòng giấu diễm sự tồn tại cũng như năng lực của cô. Lý do mà bây giờ những người kia chưa chạy tới trước mặt Tô Vân Thiều để xin xỏ là vì hai bên chưa quá thân thuộc, họ cũng không có mặt mũi để mở miệng đòi, nên chỉ đành nhờ vả Tần Sóc chuyển lời thôi.
Tính đến hiện tại, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của mình cũng như không vi phạm pháp luận thì Tần Sóc đều tình nguyện ra tay giúp đỡ Tô Vân Thiều, cũng vì vậy mà Tô Vân Thiều mới chấp nhận bản thân nợ anh ấy một món nợ ân tình.
Chỉ cần có thể sử dụng những lá bùa này đúng nơi, đúng thời điểm, cô sẽ chẳng quan tâm đến người mua là ai, huống hồ là những ngành nghề có độ nguy hiểm cao như cảnh sát, có thể bảo vệ được người nào thì hay người đó.
Sau khi hai bên bàn bạc xong, Tô Van Thiều bắt đầu gia tăng số lượng bùa bình an và bùa nói thật, chiếm phần lớn vẫn là bùa bình an, mục đích là để tránh cho các cảnh sát khi phá án quá ỷ lại vào bùa nói thật, dẫn tới kỹ năng thẩm vấn hình sự giảm sút.
Với bùa bình an, các cảnh sát quả thật có thể can đảm xông pha phá án mà không cần lo lắng bị thương gì cả, nhưng một lá bùa lại có giá tận mười nghìn tệ, thật sự quá cao nên vì tiếc tiền mà bọn họ vô cùng quy trọng lá bùa này, cũng không dám hành động quá nóng nảy.
Ngày thi cuối kỳ càng lúc càng gan, mọi người lấy danh nghĩa ôn tập để hẹn gặp nhau ở Xuân Sắc Mãn Viên. Hôm nay là ngày cuối tuần, hiếm được một lần Cái Khiết và Phó Diệp đều đến tham dự, ngay cả Ngọc Bạch Y cũng tới.
Người này cực kỷ có tính tự giác của một ngôi sao đang hot, dù trời nắng chang chang thì vẫn trang bị đầy đủ từ mũ, kính râm, đến áo khoác. Cả người cậu ấy che chắn kín mít, làm như sợ người khác không biết cậu ấy không tiện lộ mặt vậy.
Đến tận khi bước vào được phòng riêng, chắc chắn rằng bản thân sẽ không bị phát hiện, cậu ấy mới tháo bỏ lớp vũ trang xuống.
Ngọc Bạch Y vứt đống đạo cụ hóa trang qua một bên, ngả người xuống ghế sofa, trông chẳng còn tí khí chất thần tượng nào nữa. "Làm idol khó quá đi mất, ra ngoài một chuyến thôi mà phải làm như ăn trộm vậy!"
Tần Giản dùng hai ngón tay kẹp đống đồ nguy trang lên, cất giọng ghét bỏ nói: "Chỉ bằng trình độ ngụy trang cấp nhập môn này của cậu, đừng nói là đám chó săn, dù là tớ vô tình bắt gặp cậu trên đường cũng có thể nhận ra đáy."
Lôi Sơ Mạn cũng hay chê bai gánh nặng thần tượng của Ngọc Bạch Y quá lớn, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cô ấy chẳng muốn thấy Ngọc Bạch Y bị đám chó săn kia viết linh ta linh tỉnh đâu.
"Cậu vào đây thì có sao không đó? Dù vẫn còn là vị thành niên nhưng đám chó săn kia vốn đã mất hết liêm si rồi, vì nổi tiếng chuyện gì cũng dám viết hết đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận