Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1156:

Chương 1156:Chương 1156:
Chuong 1156:
Tô Y Y trực giác không tin: "Không phải quá khéo rồi sao."
Có nhiều người đi vòng vòng trong một cung điện phức tạp, xa lạ, nơi nào cũng giống hệt nhau như vậy, không có bản đồ, người không thể xác định phương hướng chắc chắn sẽ bị lạc, vậy mà đám người kia di tới đi lui lại đi đúng hướng đội cô muốn đi sao?
Ngao Văn Nghị: "Chưa chắc, nơi có trận pháp lớn mà đội của cô Tô muốn tới cũng vừa hay là vị trí trung tâm của cung điện, cũng có thể là nơi an nghỉ của Vân đế, có khả năng những người kia thật sự đánh bậy đánh bạ mà tìm trúng thôi." Thời Luyện: "Thứ quan trọng nhất của mỗi một tòa cung điện đều được đặt ở điện chính, vật quan trọng nhất trong một quần thể cung điện chắc chắn sẽ đặt ở trung tâm, đây là lẽ thường rồi."
Bọn họ nói rất có lý, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho Tô Y Y biết: Đám người kia có vấn đè!
Khi đám người kia gặp được ba người đội Tô Vân Thiều thì không để lộ một chút biểu cảm bất ngờ nào, cũng chẳng hỏi han mấy câu, chỉ gật gật đầu liền đuổi theo hướng Tô Vân Thiều định tới.
Đội trưởng mấy nước còn lại liếc nhìn nhau, ngầm hiểu mà đuổi theo đội Tô Vân Thiều.
Càng đến gần khu vực trung tâm, đám cương thi họ gặp được càng mạnh hơn.
Ngay từ đầu, Tô Vân Thiều còn muốn dẫn bọn họ theo để có thể trì hoãn cuộc đối đầu với Cố Trường Trạch, nhưng khi nhận ra người mấy quốc gia đó lén lén lút lút, cô trực tiếp giáng một tia sét xuống, rồi kéo Tuệ Tâm và Quách Uyen Thanh rời đi từ con đường mới bị sét đánh mà ra.
Từ đó trở đi, ba người bọn họ cứ vừa di vừa nghỉ ngơi, lôi kéo các thí sinh khác đi khắp nơi như đang câu cá, các thí sinh và khán giả các nước khác đều tức đến nghiễn răng nghiền lợi, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn vì không muốn từ bỏ như vậy.
Một đám người vừa đánh vừa tiền, hơn nửa tiếng sau thì đã tới vị trí trung tâm.
Trung tâm của quần thể cung điện dưới lòng đất này là một quảng trường khổng lồ, phía trước quảng trường có chín mươi chín bậc thang, trên đỉnh bậc thang là một cung điện hùng vĩ và khổng lồ.
Cây cột đứng sừng sững ở trung tâm quảng trường được khảm những viên pha lê trắng không rõ tên, phát ra ánh sáng trắng dịu như ngọn đèn, chiếu sáng cả một khu vực tăm tối.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, mọi người có thể thấy rõ tình hình ở quảng trường này, da đầu họ đột nhiên tê dại, suýt chút nữa đã quay đầu bỏ chạy.
Tại khu vực tối của quảng trường, có một đám cương thi rậm rạp, trong đó còn có đủ loại cương thi khác nhau, từ lục cương ( cương thi màu xanh, di chuyển cực nhanh, không sợ người hay động vật, chỉ sợ ánh nắng ), mao cương ( những con cương thi mọc lông trên người, tu vi cao, cơ thê rất cứng, không sợ lửa và ánh nắng ), lợi hại nhất có lẽ là con huyết thi được những con cương thi khác vây quanh.
Đội trưởng nước D: "Nơi này ít nhất cũng phải có đến hai — ba ngàn con cương thi, đội trưởng Tô, thông tin các người cung cấp cho chúng tôi đã sai rồi!"
Đội trưởng nước F: "Thí sinh của tất cả 130 quốc gia có mặt tại đây cũng chưa chắc đã đánh thắng được, huống chỉ bây giờ chúng ta chỉ có sáu đội, lại đều kiệt sức vì đã trải qua những trận chiến dài, bây giờ đối đầu với chúng thì chỉ có chịu chết mà thôi."
Đội trưởng nước Y: "Chúng ta cứ lui ra bên ngoài trước đã, rồi hãy bàn bạc đối sách sau."
Đội trưởng nước T siết chặt chặt tay: "Không còn kịp rồi."
Đội trưởng nước T vừa dứt lời, trận pháp bao phủ cả quảng trường đã biến mắt, đám cương thi như nhận được mệnh lệnh, hoặc là ngửi thấy mùi của máu thịt, không hẹn mà cùng xoay người lại, nhìn thẳng về phía mười tám người bọn họ.
Lông tơ của tất cả mười tám thí sinh và khán giả đều dựng lên.
Tô Y Y hét chói tai: “Chị, nguy hiểm!"
Hệ thống lo lắng đến dậm chân:
[ Làm sao tôi lại vô dụng thế này? Ký ức ơi, cầu xin mày nhanh nhanh khôi phục đi, tôi muốn đi giúp chị gái mal Tôi rõ ràng là khí linh của Bút Phán Quan, vì sao lại biến thành hệ thống chứ? Chắc không phải là chuyện tốt do đồ ngốc Thiên Đạo kia làm ra đâu, phải không?]
Cho dù hệ thống hùng hùng hỗ hổ như thế nào, ký ức chưa khôi phục chính là chưa khôi phục, mà Tô Vân Thiều trong màn hình đã ngắng đầu lên.
Lúc này, màn hình chính đã được chuyển sang thuỷ kính rất đúng lúc, bao quát được toàn bộ quảng trường.
Do tầm nhìn quá rộng, nên nhiều người chỉ xem được một hình ảnh nhỏ trên điện thoại di động, máy tính bảng, không thể nhìn rõ được, họ đã vội chuyển sang dùng máy chiếu.
Tô Vân Thiều nói lớn: "Cố Trường Trạch, lại gặp nhau rồi."
Thủy kính chuyển sang góc cận cảnh, một người đàn ông lưng còng có mái tóc bạc trắng đang đứng trên bậc thềm phía trước cung điện.
Đứng bên cạnh ông ta là bốn con huyết thi ngàn năm, mỗi một con huyết thi đều có bề ngoài màu đỏ như máu, ngoài ra da và mắt đều giống như người thường. Người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng những người giống như Tuệ Tâm có thể nhìn thấy được trên những thi thể kia cuốn đầy tội nghiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận