Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 463:

Chương 463:Chương 463:
Chuong 463:
Tô Van Thiều là đại sư được ông chủ của công ty mời tới, bộ phim này có thể mời được con trăn lớn tới làm diễn viên để quay phim được hay không đều nhờ vào cô, cho nên Địch đạo diễn nào dám từ chối cô chứ.
Địch đạo diễn lấy đoạn phim quay ở sơn động ra, bắm phát, đoạn phim này là cảnh quay gốc, chưa qua chỉnh sửa cắt nối hay biên tập gì cả.
Tô Vân Thiều xem từ đoạn cảnh nam nữ chính bắt đầu đốt lửa cho tới khi máy quay phim bị đụng ngã xuống, góc quay bị thay đổi, quay được cảnh con trăn lớn rời đi thì mới dừng lại, sau đó cô xem đi xem lại đoạn này rất nhiều lần, tiếp đến lại bảo Địch đạo diễn chỉnh cho phát chậm lại để cô xem cho kỹ càng.
Ngọc Bạch Y và Địch đạo diễn không biết Tô Vân Thiều định làm gì, nhưng bọn họ có thể cảm giác được cô sẽ không làm chuyện gì lãng phí thời gian của mình, cho nên họ vẫn làm theo ý cô.
Tô Vân Thiều bảo Địch đạo diễn dừng lại ở một cảnh quay, tiếp đến bảo ông ấy phóng to một góc màn hình ra.
Sau khi màn hình được phóng to ra, Ngọc Bạch Y và Địch đạo diễn rốt cuộc cũng đã biết nãy giờ Tô Vân Thieu đang xem cái gì.
Từ lúc nam nữ chính chuẩn bị đốt lửa thì con trăn lớn đã xuất hiện rồi, nó im lặng trốn ở phía sau tảng đá lớn, giống như là đang quan sát tình hình.
Đến cái cảnh cần nó xuất hiện thì nó lại thật sự xuất hiện, giống như là...
Địch đạo diễn vui vẻ vỗ bắp đùi bốp bốp: "Con trăn lớn này có máu làm diễn viên nè. Cô xem nè, lúc nó xuất hiện vô cùng khớp với biên kịch luôn đấy, là do tôi... Là do con người có nỗi sợ với trăn, cho nên lúc nó xuất hiện mới khiến cho mọi người sợ hãi rồi bỏ chạy hết như vậy, cuối cùng khiến cho nó không có cơ hội xuất hiện thêm được nữa."
Ngọc Bạch Y nghe thấy ông ấy nói như thế thì khóe miệng hơi run rẫy, cậu ấy biết đúng là thời điểm con trăn lớn này xuất hiện có hơi trùng hợp, nhưng mà có cần phải nghĩ quá đến vậy không?
"Địch đạo diễn, ông chưa hướng dẫn nó phải diễn kiểu gì thì làm sao nó biết được nên xuất hiện vào lúc nào chứ?”
"Tôi có nói mà." Địch đạo diễn chỉ vào cảnh quay: "Vì để cho nam nữ chính tưởng tượng được phân cảnh đó diễn ra làm sao, tâm lý thế nào thì tôi đã nói trước cho bọn họ là sẽ có một con trăn lớn xuất hiện ở chỗ này, vào lúc nào, tại sao các thứ rồi."
Tô Vân Thiều lại nói thêm: "Trong sơn động có thể lưu lại tiếng vang, hơn nữa có đạo diễn ở một bên chỉ dạy, còn nói rất cụ thể ti mỉ, có lẽ là nó đã nghe được toàn bộ."
Nghe được nhiều đến mức con trăn lớn đã tốt bụng giúp bọn họ một lần quay được cảnh phim mà không cần phải dùng tới hiệu ứng đặc biệt.
Trong lòng Địch đạo diễn nháy mắt sôi trào, cái khó khăn lớn khi quay những bộ phim về đề tài động vật chính là động vật không thể hiểu được tiếng người, cho nên rất khó có thể phối hợp với nhau, nay Địch đạo diễn lại gặp được một con trăn lớn thích quay phim, đây quả nhiên là điều may mắn nhất trong cuộc đời của ông ay
"Đại sư, cô có thể dẫn tôi đi gặp con trăn lớn đó một lần được không? Tôi muốn nó... muốn nó đóng lại cảnh đó, bảo nó đóng thật hơn một chút, có thể xuất hiện đúng lúc hơn."
Tô Vân Thiều: "..."
Ngọc Bạch Y: "..."
Vậy mà ông ấy cũng nghĩ ra được, hay thật đấy.
Tô Vân Thiều nhắc nhở ông ấy: "Địch đạo diễn, con trăn lớn kia không phải là loại mãng xà thông thường, không biết nó đã gặp phải cơ hội nào mà đã thành yêu thật sự rồi."
"Thế chẳng phải lại càng tốt hơn sao?" Địch đạo diễn càng hưng phần tới mức đỏ bừng cả mặt: "Là yêu quái thì càng tốt. Yêu quái có thể hiểu được tôi muốn nói gì, có thể diễn thật dù không cần dùng tới hiệu ứng đặc biệt nhưng vẫn có thể quay được cảnh mà tôi mong muốn, bộ phim này nhất định sẽ trở thành phim bom tấn cho mà xeml"
Ngọc Bạch Y nhìn Tô Vân Thiều lắc lắc đầu, ý bảo là Địch đạo diễn đã ảo tưởng việc bộ phim được nổi tiếng tới mức điên rồi, không thể nói chuyện bình thường với ông ấy được đâu.
Tô Vân Thiều đành phải từ bỏ ý định nói chuyện bình thường với ông ấy: "Dẫn tôi tới chỗ sơn động mà con trăn lớn đó xuất hiện đi."
"Được." Địch đạo diễn xung phong dẫn đường, vừa mở cửa ra đã bị đám người đang tập trung ở bên ngoài làm cho hoảng sợ, tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc ở trong đoàn làm phim: "Mấy cô máy cậu tập trung ở đây làm gì đây?”
"Đạo diễn, chúng tôi nghe nói đại sư tới rồi."
"Đạo diễn, chúng tôi cũng muốn được gặp đại sư một lần."
"Địch đạo diễn, đại sư có bán bùa bình an không vậy?"
Trong đầu Địch đạo diễn bây giờ chỉ có con trăn lớn có tài làm diễn viên kia, làm sao có thể để cho đám nhân viên trong đoàn làm phim chặn đại sư ở đây được chứ.
"Mọi người không nên tập trung đông ở đây, như thế sẽ gây phiền phức cho khách sạn đó..."
Có Địch đạo diễn đứng ở phía trước ngăn cản, Ngọc Bạch Y nói cho Tô Vân Thiều biết vì sao có tình huống như bây giờ.
Bởi vì lần chạy trốn đó có một nhân viên vì vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn xem thử con trăn lớn kia có đuổi theo hay không mà không chú y tới phía trước mặt, cho nên không cần thận mà bị ngã xuống sườn núi.
Mặc dù độ dốc của sườn đồi không cao lắm, nhưng ở dưới đất có rất nhiều đá nhọn lởm chởm, lúc đó mọi người đều tưởng rằng người này không chết cũng sẽ bị thương nặng, ai ngờ đâu người đó lại có thể đứng lên được, lúc tới bệnh viện kiểm tra thì không có một chút vết thương nào, sau này mới phát hiện ra là bùa bình an đã bảo vệ cái mạng nhỏ này của người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận