Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1278: Tong Linh

Chương 1278: Tong LinhChương 1278: Tong Linh
Chương 1278: Tong Linh
Nói tới đây, tôi bỗng khựng lại.
Tôi không biết nên phạt ba mẹ mình như thế nào nữa. Phạt nặng thì tôi đau lòng, phạt nhẹ thì bọn họ không nhớ được, rốt cuộc phải trừng phạt thế nào thì họ mới càng quan tâm và yêu quý tôi đây?
Ba mẹ liếc nhau, như vừa nghĩ ra ý gì hay ho lắm.
Ba: "Nếu ba không thu thập đủ thì tháng sau sẽ phải đi đón con ít nhất một tuần."
Mẹ: "Nếu hoa hồng của mẹ không đủ thì sẽ hóa thành búp bê cho con chơi trò trang điểm, có được không?” Đúng thế, tôi thích trang điểm cho búp bê lắm.
Theo như những gì bà ngoại nói thì có vẻ sở thích này của tôi được kế thừa từ bà ngoại, tại vì bà ngoại cũng rất thích trang điểm cho đám nhóc yêu quái ở trong nhà, đặc biệt là Sâm Sâm.
Sâm Sâm rất giống với dì nên những lúc trang điểm cho Sâm Sâm, bà ngoại sẽ có cảm giác như đang trang điểm cho dì, nhờ đó mà cảm giác trống rỗng suốt mười bảy năm không có dì ở bên cũng dần dần được lấp đây.
Dù tới một đứa trẻ như tôi cũng biết đấy chỉ là sự an ủi về mặt tâm lý, vì thời gian đã qua sẽ không bao giờ quay lại, cũng không thể bù lại từ một người khác được. Giống như chuyện tuy hiện tại ba mẹ đã đồng ý sẽ đón tôi tan học nhưng ký ức về khoảng thời gian lúc trước, khi mà tôi mỏi mắt chờ mong nhìn về phía cổng nhà trẻ, ngóng trông ba mẹ sẽ tới đón mình, nhưng cuối cùng người tới lại là chú bí thư hoặc cô thư ký, cô trợ lý, cảm giác thất vọng đó chẳng thể nào quên được.
Xét thấy ba mẹ tôi còn biết tự kiểm điểm, tôi quyết định làm một cô con gái tri kỷ, không nói cho họ biết chuyện đó.
Nếu sau này họ dám thất hứa, tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc nói chuyện với họ, hỏi xem họ có thật lòng quan tâm đứa con này không.
Nếu không thì tôi sẽ qua làm con gái của di.
Tiện thể chọc tức mẹ luôn.
Nói nhỏ cho nghe nè, tôi biết là mẹ tôi mê dì lắm, tại tôi từng nghe thấy ba dỗi mẹ thế này: "Em ngày nào cũng chị ơi, chị à. Đính hôn cũng đợi, kết hôn cũng đợi, chẳng lẽ em không thể để tâm tới anh nhiều hơn sao? Anh mới là người ở bên em từ nhỏ đến lớn, cùng em vượt qua hết nửa đầu cuộc đời, sau này cũng sẽ theo em hết nửa sau cuộc đời cơ mà!"
Có thể nói là thích tới mức ba phải ghen ty hận luôn.
Tôi thở dài, ba đúng là một người đàn ông đáng thương mà.
Có thể trổ hết tài năng, trở nên nổi bật trong đám đàn ông theo đuổi mẹ thôi chưa đủ mà còn phải cạnh tranh với cả dì nữa, nhưng đáng thương nhất là: Nếu đặt ba ở cạnh dì thì chắc chắn mẹ sẽ không do dự mà chọn dÌ.
Thật quá đáng thương.
Khiến người nghe phải thương tâm, người thấy phải rơi lệ.
Ờm, tới đây phải chèn thêm một câu: Lý do tôi giới thiệu ba trước không phải vì bản thân trọng nam khinh nữ hay là thích ba hơn thích mẹ đâu, chẳng qua là để cho dễ ke tiếp chuyện xưa thôi.
Đúng thé, tôi chính là một cô bé bình thường có khát vọng sống cực kỳ mãnh liệt như vậy đấy.
Mẹ tôi - Tô Y Y là giáo sư vật lý, chuyên về lĩnh vực kết hợp huyền học và khoa học, những thứ mà mẹ nghiên cứu ra đã được phổ biến khắp thế giới, trở thành "đồ gia dụng” của mọi nhà.
Trước đây chưa từng có ai thử kết hợp huyền học với khoa học bao giờ, mẹ là vĩ nhân đầu tiên đưa ra khái niệm này, còn biến nó thành một ngành học mới toanh: Huyền - Khoa học.
Một cái tên nghe đến là kỳ.
Tôi từng hỏi mẹ thế này: "Mẹ ơi, ai là người đặt ra cái tên Huyền - Khoa học lạ kỳ đấy vậy?" Cái tên nghe dở hơi thật sự.
Trong giây phút đó tôi thề là đã nhìn thấy biểu cảm khó có thể miêu tả xuất hiện trên mặt mẹ, như thể niềm tin không lung lay nào đó của mẹ đã vụn vỡ ấy. "Mẹ?"
"Là mẹ." Mẹ đang cười, nhưng tôi có thể khẳng định nụ cười này trông cực kỳ giả trân, hệt như nụ cười công nghiệp giả tạo của dì mỗi lần muốn ứng phó cho qua chuyện vậy, thật không hổ là chị em ruột ha?
Nghĩ tới đây, tôi lại càng thấy lạ.
Mẹ và dì không có quan hệ ruột thịt, hay nói đúng hơn là giữa mẹ và người nhà họ Tô không có bất cứ quan hệ máu mủ gì cả. Năm đó, ở bệnh viện, mẹ và dì bị ôm nhằm, nhưng không biết tại sao, có thể là do gần đèn thì sáng mà trông mẹ rất giống bà ngoại.
Không phải đang nói về be ngoài, mà giống nhiều về tính cách và hành vi, cử chỉ ấy. Như là rất thích mua đồ cho dì chẳng hạn, từ quần áo, trang sức, giày dép, ... rồi còn thích mặc đồ chị em, đồ mẹ con...
Thỉnh thoảng dì sẽ nói: "Tính ra thì mẹ cháu và bà ngoại giống hai mẹ con ruột hơn là dì nhiều đấy."
Đây chỉ là lời trần thuật của một sự thật hiển nhiên mà thôi, không có hối hận, càng không thấy bất mãn gì cả.
Dì chính là người như vậy, lòng nghĩ gì nói đó, dường như chưa từng biết nói dối bao giờ.
Thêm hai chữ dường như là bởi vì bản thân dì từng thú nhận với tôi rằng: "Dì cũng từng nói xạo đấy."
Nhưng cả ông bà ngoại lẫn cha mẹ đều bảo: "Di cháu vì giải cứu thế giới mới không thể không nói láo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận