Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 494:

Chương 494:Chương 494:
Chương 494:
Lần này lên núi chỉ có một mình cô, không cần bận tâm đến thể lực của người đi cùng, thế là cô dứt khoát chạy một mạch đến điểm đích.
Khi vừa tiến vào sơn động, Vân Tiêu và Vân Đình đã biến lại thành hình dạng trăn to như ban đầu, miệng trăn ngậm lấy hai cái đèn pin, đi phía trước dẫn đường.
Tô Vân Thieu đi theo sau chúng nó, càng đi con đường càng dốc xuống dưới. Sau khi đi gần một giờ đồng hồ, bọn họ đã đến một cái ổ to đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vân Tiêu: "ân Vân, lầy đi ạ." Vân Đình: "Tô Van Thiều, chị bảo người đàn ông hôm qua đến đây thêm lần nữa rồi dọn mấy thứ này đi hết đi."
Tô Vân Thiều nhìn số đá quý, ngọc và vàng nhiều hơn cái bao to ngày hôm qua gấp máy lần, đặt câu hỏi từ tận đáy lòng: "Các em lấy số châu báu này từ đâu về vậy?”
Vân Tiêu: "Trên núi, có, khắp nơi, ạ."
Vân Đình: "Loài người thật kỳ lạ, không phải chạy lên trên núi giết người thì là lên trên đó chôn châu báu, bọn họ không cần nữa thì đã là vật vô chủ rồi, chúng tôi đào lên thì chẳng phải đống đó đã là châu báu của chúng tôi rồi sao?"
Tô Vân Thiều có thể tưởng tượng ra một cảnh: Những người kia tạm thời chôn châu báu, chờ thêm mấy năm nữa tiếng gió qua đi thì quay lại đào nhưng lại không thấy châu báu đâu nữa, đến lúc đó chắc họ sẽ luống cuống và cảm thấy nghi ngờ bản thân lắm.
Mà thôi, đào thì cũng đào lên rồi, cũng không thể để Vân Tiêu và Vân Đình chôn trả lại từng món một nhỉ?
Sau này cứ nghĩ cách xem có thể tìm được người bị mất đồ hay không thôi.
Không tìm được thì lấy đi làm từ thiện, âm thầm giúp những người mắt đồ tích thêm chút công đức cũng được.
Tô Vân Thiều để Vân Tiêu và Vân Đình dọn dẹp ổ, còn cô thì đi ngược ra một đoạn, cho đến khi đến nơi có kết nối mạng thì gửi tin nhắn cho Diêm Vương.
Diêm Vương mở quỷ môn, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, vô lại bày tỏ: "Anh đường đường là chủ nhân của địa phủ lại phải vội vàng chạy đến chuyển giao hàng cho em, có phải nên có chút thu lao gì hay không?”
Tô Vân Thiều: "..."
Cô kéo bé nhân sâm đang quấn ở trên cánh tay của mình ra, đặt vào tay Diêm Vương: "Tặng anh đó."
Diêm Vương lập tức chộp lấy bàn tay mà Tô Vân Thiều đang cằm bé nhân sâm, sau đó đổi bé nhân sâm qua tay kia của mình, rồi nắm tay Tô Vân Thiều đi xuống dưới: "Nếu em cho Đào Yêu ăn vật nhỏ này thì hẳn là nó có thể lớn thêm vài tuổi đấy. "
Bé nhân sâm khóc ”Oeeee” một tiếng khóc to, nước mắt tuôn ào ào ra như vòi nước bị hỏng.
"Tại sao phải ăn bé vậy? Bé ngoan như thế, không kiếm chuyện, cũng không hề cản trở mọi người chạy thoát thân mà..."
Diêm Vương không thích mùi vị của nhân sâm, nhẹ nhàng ném một cái vèo, bé nhân sâm lập tức treo tòn ten trên cây thạch nhũ, cả mắt và miệng đều đang khóc tu tu. Sợi râu của nó ôm lấy thạch nhũ, đong đưa thân người vài lần, sau đó thuận lợi đáp xuống, chụp lấy phần tóc đuôi ngựa của Tô Vân Thiều. "Đừng ăn bé được không? Bé cho chị ăn nước mắt của bé, hiệu quả y hệt như ăn nhân sâm luôn."
Tô Vân Thiều: "Được được được, không ăn em, đừng khóc đừng khóc, anh ay nói đùa thôi."
Bé nhân sâm ngừng chảy nước mắt và khóc thút thít thêm nửa phút, tiếp đến nó men theo tóc đuôi ngựa leo xuống bả vai của Tô Vân Thiều, yên lặng nằm xuống, cố giảm cảm giác tồn tại của mình xuống hết sức có thê.
Diêm Vương: “Không ăn thì đặt cho nó cái tên đi.”
Không lý nào lại cứ để vợ anh gọi nó là bé cưng hoài được!
Bé nhân sâm muốn nói mình có tên rồi, nhưng lại sợ bị Diêm Vương ném cho con yêu quái nào đó ăn thịt nữa, cho nên đôi mắt tròn vo lại bắt đầu ứa nước mắt, cái miệng nhỏ mim lại, không dám lên tiếng.
Tô Vân Thiều suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Họ Nhậm, tên Sâm Sâm thì sao? Từ "Nhậm" gần giống với "nhân""Sâm" cũng giống "sâm" trong "nhân sâm", từ láy vừa dễ nhớ lại vừa nghe hay hay nữa.”
Diêm Vương gật đầu: "Nhậm Sâm Sâm, được."
Với năng lực đặt tên của vợ mình thì lấy chữ đồng âm là cách làm tốt nhất rồi.
Bé nhân sâm tự nhằm máy lần, đôi mắt tròn vo lập tức sáng lấp lánh: “Sau này em chính là Nhậm Sâm Sâm rùi, Sâm Sâm, Sâm Sâm, bé có tên mới rùiiiiil"
Vừa dứt lời, bé nhân sâm chợt cảm giác như có gì đó đang đi vào cơ thể của mình, thứ đó hơi nóng, khiến cho đầu nó có chút choáng váng.
"Ưm, bé, Sâm Sâm khó chịu."
"Hửm?" Tô Vân Thiều bốc Sâm Sâm từ trên vai xuống, cho nguyên khí vào thăm dò, ngoại trừ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể Sâm Sâm vô cùng d6i dào thì cô không phát hiện được có gì khác lạ.
Thế nhưng cơ thể của Sâm Sâm lại bắt đầu đỏ hết cả lên, đến mức bốc ra cả khói, nhất định là có vấn đề gì mà cô không kiểm tra ra được rồi: "Lâu Cảnh?" Diêm Vương chìa ngón trỏ ra chot chọt vào Sâm Sâm: "Không sao đâu, tác dụng đặt tên của em và anh quá mạnh, nó sắp hóa hình rồi, em hướng dẫn nó một chút đi."
"Em sao?" Kiếp trước Tô Vân Thiều chưa từng gặp qua yêu quái gì, còn yêu quái cô gặp trong kiếp này không phải là loại đã hóa hình như Đào Yêu thì cũng toàn là loại không thể hóa hình. Cô cũng vừa mới biết yêu quái hóa hình còn phải cần đến hướng dẫn luôn đấy.
"Vậy phải làm thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận