Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1114:

Chương 1114:Chương 1114:
Chương 1114:
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi qua hai gian phòng học.
Bước chân của Tô Vân Thiều không ngừng lại, là bởi vì cô không hề nghe được bên trong có tiếng hô hấp hay tiếng nhịp tim đập, liền biết rằng bên trong hai căn phòng đó không hề có người, nên đã đi tiếp đến căn phòng thứ ba thì dừng lại.
"Bên trong có người, mà không chỉ có một người đâu.”
"Cốc cốc cốc."
Tô Vân Thiều lễ phép gõ cửa: "Quay ray rồi, xin hỏi La Nhạc Trí có ở đây không? Tớ nhận được tin cầu cứu của cậu ấy nên tới tìm."
Cô không muốn tìm La Nhạc Trí, chỉ là muốn mượn lý do tìm La Nhạc Trí để câu dẫn những người khác ra.
Hứa Đôn rất muốn nói: Cậu nói như vậy có thể làm cho đám học sinh xa lạ kia yên lòng không còn cảnh giác được sao?
Nhưng cậu cũng không biết nếu không sử dụng cách này thì cũng không còn cách nào khác tốt hơn, cưỡng ép bắt học sinh lại càng không được, một là không có tư cách đó, hai là sẽ khiến cho bọn họ càng thêm khủng hoảng, sự náo loạn sẽ càng khiến mọi chuyện thêm hỏng bét.
Tô Vân Thiều rõ ràng nghe được tiếng hít thở gấp gáp của hai học sinh trốn trong phòng học, tiếng tim đập mãnh liệt đang sợ bọn họ đến gân.
"Đừng lo lắng, tớ sẽ không làm hại các bạn đâu, tớ chỉ tới tìm người và mang cậu ấy khỏi nơi này thôi."
Bên trong vẫn không có ai đáp lại.
Trong trường hợp này không đáp lại người lạ là đúng.
Tô Vân Thiều không thể kiên trì thêm nữa, đi đến một phòng học khác.
Phòng học này vẫn có người như thường, cô vẫn dùng cách nói kia giọng điệu không nhanh không chậm, không nghe được vẻ sốt ruột có thể tìm được người kia hay không.
Vừa dứt lời, đã có người từ phòng học bên cạnh chạy ra: "lớ là La Nhạc Trí, tớ ở đây, cuối cùng các cậu cũng tới cứu tới"
Mượn ánh sáng từ điện thoại di động của Bách Tinh Thần và Hứa Đôn, La Nhạc Trí thấy được diện mạo ba người bọn họ thì đã nhận ra Hứa Đôn.
"Học trưởng, đại sư đâu rồi?"
La Nhạc Trí tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều lại không nhận ra, chứng tỏ cậu ta chỉ biết một số ít trong sự kiện Lương Uyen chứ cũng không biết toàn bộ.
Hứa Đôn chỉ Tô Vân Thiều: "Tớ đã mang đại sư tới cứu cậu đây, nói qua tình huống xem thế nào." Có nhiều người nên cũng mạnh mẽ hơn, La Nhạc Trí nói: "Lúc trước nhắn tin cho cậu đã nói qua những việc kia, chính là đang chơi game ở nhà bỗng nhiên bị lôi tới đây mà không thể nào giải thích được, vừa mới lúc nãy đèn vẫn còn sáng, trên hành lang còn có tiếng hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, bây giờ không biết vì sao mà không còn nữa.
Tô Vân Thiều: "Cậu nói bị bắt sẽ biến mắt, là có ý gì vậy?"
Chính là ý trên mặt chữ, nếu có người chạy ra ngoài, la lối náo loạn trên hành lang bị hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm bắt được thì sẽ không thấy đâu nữa. Tớ vừa mới ở bên trong nhìn ra thấy có học sinh chạy ra bên ngoài giảng đường, bị bảo vệ bắt được cũng sẽ không còn nhìn thấy nữa."
La Nhạc Trí cũng không dám nghĩ sự biến mất đó là từ nơi này quay về nhà hay là cái ý biến mấy kia, cậu ta cũng không dám mạo hiểm tính mạng tùy tiện đi thử.
Bách Tỉnh Thần do dự nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Cách nói này nghe có giống chơi trốn tìm không?"
Mặc dù rất buồn cười khi tốn nhiều công sức lập nên kết giới rồi bắt nhiều giáo viên và học sinh đến đây chỉ để chơi trốn tìm, nhưng theo cảnh tượng mà La Nhạc Trí miêu tả thì quả thật rất phù hợp với nội dung và quy tắc của trò chơi trốn tìm. "Không đến mức đó chứ? Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi trốn tìm." Vẻ mặt của La Nhạc Trí đầy chán ghét, cậu ta thức đêm chơi game còn vui hơn chơi trốn tìm gấp nhiều lần. Quả thực là một trên trời một dưới đất."
Có lẽ là tìm được bạn học và số lượng người bên mình tăng thêm, lại có đại sư Huyền môn ở bên cạnh nên lá gan La Nhạc Trí cũng lớn hơn, nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Meo meo-" Một tiếng mèo kêu chói tai vang lên, đèn của ba tòa giảng đường tất cả đều sáng lên.
"Hi hì...”
"Không muốn chơi trốn tìm sao?" "Vậy thì chụp bóng đi!"
"Búp bê..."
Âm thanh không biết từ đâu truyền đến, có tiếng trẻ con nói chuyện không rõ, cũng có đứa trẻ lớn tuổi hơn chút, nghe qua hình như không phải chỉ có hai đứa.
Bách Tinh Thần và Hứa Đôn cùng nhìn về La Nhạc Trí người vừa khinh bỉ trò chơi trốn tìm, nếu cậu ta không ghét bỏ nó thì không chừng bây giờ đã có thể an toàn hơn rồi.
Người khởi xướng La Nhạc Trí cũng sắp khóc: "Tớ, tớ thật sự chỉ thuận miệng nói một câu như vậy thôi, làm sao biết nó vì tớ không thích chơi trốn tìm mà đổi trò chơi khác chứ?" Cậu ta nói đúng, Tô Van Thiều cũng không nghĩ tới.
Nếu như có người chỉ muốn tạo ra kết giới này để những người khác cùng chơi thì có lẽ không có bao nhiêu lực sát thương đâu, có thể dùng lực mạnh phá trừ kết giới cứu bọn họ ởi ra ngoài được, đúng không?
Cô không chắc đối phương muốn làm gì, thử hỏi: "Bạn muốn chơi trò gì? Ném khăn tay thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận