Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 610:

Chương 610:Chương 610:
Chương 610:
Sau khi anh làm xong tất cả những điều này, bốn con quỷ mới chậm chạm tới nơi.
Bọn họ đi xuyên qua tường, xếp thành hàng mà đứng sau lưng Tô Vân Thiều và Diêm Vương.
Nhìn thấy bốn người họ, bà lão ngạc nhiên hỏi Tô Vân Thiều: "Cháu à, cháu còn có thể vẽ bùa và ngự quỷ ( điều khiển ma quỷ ) sao?"
Vào thời của Ngân Sương, bùa chú và ngự quỷ là hai trường phái khác nhau, một khi đã bái thầy này thì không thể nhận thầy khác, cho nên có rất ít người sẽ học hai thứ này cùng nhau. Trừ phi đó là môn phái có thế lực rất là lớn, bên dưới có nhiều chi, mỗi chỉ lại tinh thông một lĩnh vực khác nhau, thì các đệ tử mới có thể học được mỗi thứ một chút, nhưng với tình hình xuống dốc của Huyền môn hiện tại, đã không còn có môn phái nào như vậy nữa.
Tô Vân Thiều chỉ chỉ vào Diêm Vương, 'Bà ơi, người này chính là thầy của cháu, cái gì ngài ấy cũng biết, cho nên cháu cũng học mỗi thứ một chút."
Thầy sao? Bà lão càng kinh ngạc hơn.
Bà ấy là người từng trải, nhìn thấy mối quan hệ và không khí giữa Diêm Vương cùng Tô Vân Thiều quá mức thân mật, ai nhìn vào cũng biết mối quan hệ giữa hai người không hề bình thường.
"Thầy trò... A, cũng đúng, Bây giờ đã không còn bị hạn chế như ngày trước nữa."
Đã hơn một ngàn năm trôi qua, đã không còn quan niệm thầy chính là người cha thứ hai, một khi bái thầy là phải chăm sóc thầy đến già.
Diêm Vương làm một chiếc ghế am áp và thoải mái cho Tô Vân Thiều, không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ
Tô Vân Thiều không định lãng phí thời gian vào chủ đề tình thầy trò, nên nhanh chóng lướt qua: "Bà lão, có lẽ cháu nên gọi bà là Ngân Sương.” Bà lão: "Chỉ là cách xưng hô mà thôi, gọi thế nào cũng được."
Tô Vân Thiều xoay xoay cổ tay, nói với hai anh em Vân Tiêu Vân Đình đang chưa hiểu gì: "Vân Tiêu, Vân Đình, đây là người đã sinh ra cha Ngân Dực của hai cậu, cũng chính là bà nội của hai cậu, mau chào bà nội đi."
Vân Tiêu và Vân Đình: 222
Bốn con quỷ: 2???
Bà lão rõ ràng là con người! Làm thế nào mà một người sắp chết, chẳng còn lại bao nhiêu thời gian trên nhân gian lại là mẹ của rắn yêu Ngân Dực được?
Nếu Ngân Dực muốn tu luyện thành yêu quái, rồi hoá thành hình người, ít nhất cũng mắt đến ba - bốn trăm năm, con người có thể sống lâu tới vậy sao?
"Không cần đâu." Ngân Sương âu yếm nhìn Vân Tiêu và Vân Đình đang ngơ ngác, "Tuy là việc đời vô thường, có nhiều biến có, nhưng bà rốt cuộc cũng chỉ sinh ra cha của các con chứ chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ lấy một ngày, các con cũng không cần nhận người bà nội này."
Vân Tiêu vẫn rất nghe lời, Tô Vân Thiều làm cậu gọi thì cậu sẽ ngoan ngoãn gọi: "Bà nội.”
Vân Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu Tô Vân Thieu đã nói như vậy, cậu ấy vẫn sẵn lòng gọi: "Bà nội."
Ngân Sương:!!I Ngân Sương chưa bao giờ nghĩ rằng, khi còn sống nó có thể nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ chưa biết sống chết của mình, hiện giờ nhìn thấy chúng được Tô Vân Thiều đặt tên và mang theo để dạy dỗ cần thận, bà thấy vô cùng biết ơn.
Lúc này nghe được hai đứa cháu nội gọi mình một tiếng bà nội, nó không kìm được nước mắt.
"Được, được, được rồi." Ngân Sương đã hơn một ngàn tuổi nhưng giờ lại khóc oà lên như một đứa trẻ.
Chờ Ngân Sương giải tỏa cảm xúc một chút, Tô Vân Thiều tiếp tục nói, nhưng cô không muốn mắc kẹt ngay từ đầu: "Ngân Sương, bà lão, hay là cháu cũng bắt chước bọn Vân Tiêu Vân Đình gọi bà là bà nội đi."
Ngân Sương lau khô nước mắt, giọng nói trở nên khan khàn: "Được."
Tô Vân Thiều: "Bà nội, bà có biết vòng bạc và thẻ gỗ đổi mệnh của thôn Vân được giấu ở nơi nào không? Để lại những thứ ấy sẽ còn khiến gia đình khác gặp tai hoạ, cần phải nhanh chóng huỷ chúng đi."
Ngân Sương nghi ngờ: "Không phải đặt ở từ đường sao? Dưới từ đường có cái hằm, vốn mọi thứ đều được đặt ở nơi đó, phụ nữ trong thôn Vân khi gả đi đều tới đó lấy, từ xưa tới nay đều như vậy."
Tô Vân Thiều không tìm được, quay đầu nhìn Diêm Vương, Diêm Vương lắc đầu,"Trong ham không có thứ gì cả."
Ngân Sương nghĩ nghĩ: "Vậy hẳn là ở chỗ của Vân Văn Hiên hoặc Vân Hinh, cũng chính là chỗ của Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ, hai người bọn họ chính là những người biết rõ chuyện này nhất, cũng thường ra vào từ đường nhất, ra tay cũng tiện hơn."
Tô Vân Thiều đã rất mệt mỏi, Cát Nguyệt không muốn cô cố gắng đi kiểm tra với tinh thần và cơ thể mệt mỏi như vậy, nên cô ấy cúi người xin chỉ thị: "Đại nhân, chúng tôi đi kiểm tra trước nhé?"
Người giấy nhỏ và bốn con quỷ đã kiểm tra, trong thôn không có người hay địa điểm nguy hiểm nào, vì vậy Tô Vân Thiều đã đồng ý.
"Được, cần thận một chút."
Bốn con quỷ nghe lời rời đi, Tô Vân Thiều tiếp tục hỏi: "Bà nội, sao bà lại giao lại vảy cho con?"
Trước khi nhận ra danh tính của Vân Tiêu và Vân Đình, Ngân Sương đã đưa vảy cho Tô Vân Thiều, còn giả bộ cho rằng đó là vảy của Bạch Sương.
Em gái, chồng và cả con trai của Ngân Sương đều chết trong tay người của Huyền môn, họ còn bị lột da hủy cốt thê thảm như vậy, Tô Vân Thiều không nghĩ rằng Ngân Sương sẽ tin tưởng người trong Huyền môn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô phải cố gắng quay lại hỏi thăm ngay cả khi rất mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận