Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 252:

Chương 252:Chương 252:
Chương 252:
"Người sẽ có lúc căm thù và tức giận, cũng sẽ có lúc hạnh phúc và vui vẻ, chúng vừa xuất hiện đan xen vừa triệt tiêu lẫn nhau, dương khí và chính khí sẽ tiêu trừ âm khí và oán khí, công việc và cuộc sống thường ngày có thể làm nảy sinh ra lượng oán khí lớn như thế, khả năng này là rất nhỏ."
"Công trường của Vương tổng kia có tới mấy trăm công nhân nảy sinh ra oán khí nhắm vào cùng một người, cùng một địa điểm, tình huống này khá hiếm gặp, nhưng mặc kệ thế nào, nếu không có cách trấn áp oán khí thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện, oán khí sẽ tụ lại thành oán niệm hợp thể." Để phòng xảy ra tai hoạ, Tô Vân Thiều quyết định ngày mai sẽ lập tức tới công trường.
Nếu không làm rõ được nguồn gốc nảy sinh nhiều oán khí như thế, không có cách nào giải quyết vấn đề này từ gốc rễ được, hoặc là trấn áp oán khí thêm lần nữa, hoặc là dẫn một luồng dương khí thật mạnh mẽ tới để tiêu diệt oán khí.
Cách sau sẽ rắc rối hơn một chút, cần một một ít công cụ, hơn nữa sẽ tốn thời gian chuẩn bị hơn.
Bách Tinh Thần: [ Oán niệm hợp thể là cái gì? ]
"Cậu có thể hiểu nó là một loại quái vật được hình thành từ oán khí, oán niệm, loại quái vật này nếu không lý trí cũng phiền, mà có lý trí thì càng phiền hơn." Tô Van Thiều bỗng nhiên nhớ tới Tuệ Tâm.
Đối phó với những thứ thế này, đương nhiên phải tìm hoà thượng của chùa Viễn Sơn là tốt nhất!
Tô Vân Thiều lập tức gọi điện thoại cho Tuệ Tâm, hy vọng Tuệ Tâm chưa chui vào khu rừng sâu núi thẳm nào đó, nói không chừng cô còn có thể giúp anh ta nhận được một lượng công đức lớn.
Nhưng thật đáng tiếc, tốc độ của Tuệ Tâm lại nhanh hơn cô, điện thoại của anh ta đã không còn nằm trong vùng phủ sóng rồi.
Cô không có cách thức liên lạc với các hoà thượng khác tại chùa Viễn Sơn, nên đã đem chuyện này nói cho Cao Nhiên, hy vọng anh ay có cách.
Cao Nhiên trách cô một câu "Em nên nói cho anh biết sớm hơn chứ ", rồi lập tức gọi điện thoại cho trụ trì của chùa Viễn Sơn.
Cao Nhiên còn ở trấn Bàn Thạch, còn chùa Viễn Sơn lại ở thành phố H, muốn tiêu diệt oán khí ở phạm vi lớn cần phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, vì thế không thể lập tức bắt đầu được.
Nhưng chuyện ngày cũng coi như là đã bàn giao ra ngoài.
Vì thế Tô Vân Thiều hết sức chuyên tâm làm vòng hạt gỗ, sang ngày hôm sau đã gửi chuyển phát nhanh ởi, cô cũng báo cho người nhận cách sử dụng vòng hạt gỗ: Đeo vòng hạt này bên người, chỉ cần hạt gỗ nóng lên tức là có vấn đề.
Hai ngày sau, Hoa Tử gửi tin tới: "Cô muốn hỏi thăm tin tức về vòng tay huyết ngọc phải không, đúng là đồ vật bồi táng này đang được thịnh hành trên thị trường. Hôm nay có một người tới chỗ tôi bán vòng, tôi thấy sắc mặt của người nọ không được tốt, hỏi ra mới biết được trong nhà người đó đã xảy ra chuyện phải cần tiền gấp."
"Vòng ngọc có xuất xứ như thế, tôi cũng không dám sờ vào, vừa nhìn hai lần thì tôi đã nói là sẽ không mua loại đồ vật thế này. Nhưng người nọ cứ nhất quyết khẳng định đó là đồ thật, chỉ thiếu nước nhét thẳng vòng ngọc vào trong tay tôi de bắt tôi nhìn cho rõ ràng nữa thôi."
Không có ảnh chụp hay video, lại chưa được kiểm chứng xác thực, chỉ dựa vào chút tin tức này, Tô Vân Thiều không thể đoán ra được món đồ kia rốt cuộc là đồ mượn vận may hay là mượn mạng người.
"Irước khi chưa xác định được vân đề, không chạm tay vào nó là đúng.”
Không tới mấy ngày sau, Hoa Tử lại gọi điện thoại tới, giọng điệu và thái độ của chị ta đã không còn bình tĩnh như trước nữa.
"Em gái, hình như tôi gặp chuyện rồi."
Tô Vân Thiều: "Làm sao vậy?" "Tôi thấy chuỗi vòng kia nóng lên, gần đây việc làm ăn trong cửa hàng cũng giảm sút dần, vì thế tôi đã nhân cơ hội này để kiểm kê lại mọi thứ cũng nhân tiện kiểm tra một chút, kết quả, tôi vừa cầm lên một miếng ngọc bội, hạt gỗ đã nóng lên." Hoa Tử nói nhỏ hơn,"Miếng ngọc bội kia chính là đồ do chồng tôi tặng cho tôi."
Không ngờ cô đưa tới mấy viên gỗ lại còn ảnh hưởng tới tình cảm gia đình.
Tô Vân Thiều xoa xoa lông mày, Chị nhớ lại một chút, chị được tặng miếng ngọc bội kia từ khi nào?”
"Ba tháng trước, nhân dịp kỷ niệm bảy năm kết hôn của chúng tôi. Hằng ngày tôi đều mặc sườn xám, không cần dùng đến ngọc bội, cho nên tôi đã cất nó đi."
"Chị chụp mấy tắm ảnh và quay video gửi cho tôi đi."
Chỉ vài phút sau, Hoa Tử đã gửi ảnh chụp và video quay tất cả các góc của miếng ngọc cho cô, chị ta còn hỏi Tô Vân Thiều xem mình có cần gọi video cho cô, hay là tới chỗ cô luôn.
Vừa liếc mắt nhìn miếng ngọc, Tô Vân Thiều đã nói: "Chị đến đây một chuyến đi."
Năng lực làm việc của Hoa Tử rất tốt, vừa mới ngắt điện thoại đã lập tức thu dọn hành lý, mới chạng vạng tối chị ta đã mang theo cả miếng ngọc bội tới thành phố B. Tô Van Thiều dựa theo địa chỉ khách sạn mà Hoa Tử gửi, đến nơi, cô thấy được miếng ngọc bội, còn cần thận mà nhìn tướng mặt của Hoa Tử, rồi lại muốn xem ảnh chụp mới nhất của chồng Hoa Tử và ngày tháng năm sinh của hai vợ chồng.
"Kết hôn bảy năm, chị không có con cái, nhưng chồng chị thì lại có một đứa con.”
Một tiếng "rắc" vang lên, Hoa Tử bóp gãy cây quạt xếp trong tay.
Đó là một cây quạt xếp bằng gỗ có khắc hoa văn, còn tỏa ra mùi hương trầm nhàn nhạt, vừa tinh tế lại dễ chịu, là hàng hiếm trên thị trường.
Tô Vân Thiều thầm than một tiếng "Đáng tiếc" "Chuyện trong nhà thì chị nên tự mình điều tra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận