Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1095:

Chương 1095:Chương 1095:
Chuong 1095:
"Trường Trạch, tao là chú của mày, sao mày có thể đối xử với chú của mày như vậy chứ?"
"Cố Trường Trạch, mày là súc sinh, mày sẽ không được chết tử tết"
Bọn họ quỳ xuống van xin, mỗi người đều sợ hãi Cố Trường Trạch như vậy, không biết mình sống chết thế nào.
Có Linh Hoa nhìn thấy tay chân của con trai và con gái đang dần tan chảy như đường, lộ ra xương trắng bên trong liền vội vàng bắt lấy tay áo của Cố Trường Trạch,"Trường Trạch, người chết không thể sống lại được, con không thể giết bọn họ, bọn họ là người thân của con mà, con sẽ bị sét đánh đáy!"
Không biết Cố Linh Hoa nói điểm nào đã chọc cười Cố Trường Trạch, ông ta giơ tay chỉ lên trời, càn rỡ cười to: "Bà hỏi đi, ông trời có thể nhìn vợ con tôi bị các người ngược đãi đến chết, không cho bọn họ nửa điểm đường sống, dựa vào cái gì không cho phép tôi báo thù chứ?
Một bên là con trai ruột con gái ruột cùng người thân cùng tộc, tất cả đều là huyết thống chí thân, một bên là cục cưng bảo bối mà bà ta luôn luôn yêu thương và làm rạng rỡ tổ tông của toàn bộ Cố gia, Cố Linh Hoa nhìn trái nhìn phải không biết nên làm thế nào cho phải, quyết đoán quỳ xuống trước mặt Cố Trường Trạch.
"Trường Trạch, mẹ dập đầu quỳ lạy con, con hãy buông tha cho họ đi! Bây giờ tha cho họ thì cũng chỉ còn một cái mạng, coi như bọn họ đã bị giáo huấn, không được sao?"
"Tôi tha cho họ, vậy họ có tha cho vợ con của tôi không?" Cố Trường Trạch cúi người xuống, khuôn mặt cách rất gần với Cố Linh Hoa, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng sắc bén cùng sát ý.
"Bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không thể giết một đám súc sinh đã hành hạ vợ con tôi đến chết đây?"
Nhìn thật kĩ đôi mắt này, Cố Linh Hoa bỗng nhiên phát hiện mình có chút không quen biết đứa con trai này, bà ta ap úng hỏi: "Con vẫn còn là con của mẹ sao2"
"Sao tôi lại không phải con của bà được?" Cố Trường Trạch vỗ vỗ gò má cứng ngắc của Cố Linh Hoa, đứng thẳng dậy, cũng không để ý đến người mẹ ruột đang quỳ trên mặt đắt.
Không biết như thế nào, Cố Linh Hoa đã thở phào nhẹ nhõm, vẫn là con của bà ta là tốt rồi.
Ngay sau đó, Cố Trường Trạch nói: “Tôi lại hy vọng mình không phải là con của người ghê tởm như các người."
Cố Linh Hoa há miệng, nước mắt chảy dài trên mặt.
Không gì có thể khiến bà ta đau lòng hơn việc bị người con trai lớn mà mình luôn yêu thương đứng trước mặt mắng mình ghê tởm, hối hận làm con trai của bà ta càng khiến bà ta đau lòng hơn. "Trường Trạch." Cố Linh Hoa khóc lóc gọi tên con trai,"Sao con có thể nói như vậy chứ? Nếu không phải vì con, không phải..." Bà ta cố ky cái gì đó mà không nói tiếp, mà Cố Trường Trạch không có chút cố ky này, ở trước mặt mọi người nói: "Không phải là bà cảm thấy cưng chiều tôi, đem tôi vốn nên trở thành tế phẩm mà giữ lại, đưa đứa em trai song sinh của tôi qua đó, còn nói nó là anh trai, tôi là em trai, thừa nhận chính mình ti tiện, khó như vậy sao?” Xôn xao... Bí mật mà Cố Linh Hoa vẫn luôn che giấu bấy lâu nay bỗng chốc bị vạch trần trước mặt mọi người, hai tai bà ta ù đi không còn nghe rõ bất cứ điều gì nữa.
Chờ đến khi bà ta khôi phục lại ý thức, trên tế đàn chỉ còn lại một miếng máu thịt nhỏ, Cố Trường Trạch cần thận nâng miếng thịt kia lên vội vàng chạy về phía bờ biển.
"Con của tôi đâu rồi?" Cố Linh Hoa chạy đến trên tế đàn, chạy vào trong đám người, chạy khắp thôn, ngày đêm không ngừng ởi dọc theo bờ biển, nhưng dù có cố gắng tìm kiếm con trai và con gái của mình như thế nào thì bọn họ đều không thể về được nữa.
Trưởng thôn vẫn còn đang lang thang ở trong mộng cảnh, rất lâu sau vẫn không thoát ra được, ở trong thực tế thì Ái Nhi chỉ thấy ba ta ở đó đang không ngừng la hét, cuồng loạn, còn nghe được một số từ mau chối.
Sau khi biết được sự thật, cô ấy chợt cảm thấy trưởng thôn rất đáng thương.
Nhưng mà bà ấy đáng thương còn mẹ con Ngao Khả Tâm thì không đáng thương sao? Cha mẹ cô, người chị cả bị hiến tế, người chị thứ hai bị huyết tế thành huyết thi thì không đáng thương sao? Những người dân trên đảo Trường Thọ không đáng thương sao?
"Ác giả ác báo." Ái Nhi lộ ra ánh mắt lạnh như băng, chán ghét nhìn về phía trưởng thôn.
Biểu hiện này khiến đám người Tô Van Thiều có chút nghi hoặc và khó hiểu."Không phải cô tự nguyện đến hau hạ bên cạnh bà ay sao?"
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không phải là phản ứng như thế này.
Nếu thật sự yêu mến và kính trọng trưởng thôn, sau khi biết được chân tướng nhất định sẽ có chút chật vật, chứ không phải giống như đã biết được điều gì mà chợt hiểu ra.
Ái Nhi: "Vốn dĩ tôi cứ tưởng bà ấy già rồi, một bà cụ già phải sống một mình ở đây thì quá đáng thương nên cũng muốn thay cha mẹ tôi tận hiếu, nhưng là..."
Những năm tháng cô ấy còn chưa hiểu chuyện thì sống với bố mẹ, ve sau khi đã hiểu chuyện, đã trưởng thành thì cô từ những người dân trong thôn biết được rằng mình còn có một cụ cố đã già.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận