Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1302: Kiếp Trước Của Van Thiều

Chương 1302: Kiếp Trước Của Van ThiềuChương 1302: Kiếp Trước Của Van Thiều
Chương 1302: Kiếp Trước Của Vân Thiều
Thế là ba đã bị thuyết phục.
Ba Tô và mẹ Tô đã dẫn Chu Hồng đến thăm họ vài lần, mỗi lần đến đều xin lỗi, hơn nữa còn ghé qua xem con gái của họ, ba mẹ Tô yêu thích đứa bé đến nỗi không nỡ rời đi. Thấy thái độ của hai người như vậy, ba mẹ cũng được an ủi phần nào.
Vết thương của ba mẹ gần như đã bình phục, họ bất chấp sự níu kéo của ba Tô và mẹ Tô, quyết định đưa con gái trở về quê nhà.
Thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, dưới sự dày công nuôi nắng của ba mẹ, Tô Vân Thiều đã khôn lớn, nhưng hai người họ lại qua đời vì bệnh tật.
Mắt đi con trai và con dâu ở tuổi già, ông nội bị đả kích rất lớn, sau đó cũng qua đời trong một lần trượt chân té. Trong nhà thoáng chốc chỉ còn lại một mình Tô Vân Thiều lẻ loi hiu quạnh.
Người trong thôn ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy Tô Vân Thieu là một đứa trẻ khắc người thân, bọn trẻ con trong thôn cũng học theo.
"Con Vân Thiều, nó thường hay nói chuyện với không khí lắm."
"Đúng là đứa dị hợm, đừng lại gần nó."
"Đừng chơi với nó, nếu không cậu cũng sẽ biến thành đứa ngốc đấy." "Tô Van Thiều là đứa ngu ngốc, ha ha..."
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Trẻ con không biết cách che giấu bản thân, chúng ngây thơ nhưng cũng rất tàn nhẫn, chúng chống đối và cô lập Tô Vân Thiều vì cô khác biệt với chúng. Thỉnh thoảng chúng sẽ bố thí cho cô một chút lòng thương hại và cảm thấy mình rất vĩ đại.
"Đồ sao chỗi."
"Cái con khắc chết hết người thân."
"Cút ra khỏi thôn đi!"
"Nuôi mày lớn tới chừng này rồi, mày có thể đi rồi đó!"
Tô Vân Thiều ăn cơm của mọi nhà mà lớn lên, nhưng lại không được người trong thôn chào đón. Vì thế, cô đi sớm về muộn, cố gắng không để người trong thôn nhìn thấy mình.
Mặc dù vậy, vẫn có một số tin đồn không hay về trẻ vị thành niên như cô.
"Hôm nào cũng khuya lắc khuya lơ mới về, không biết đi làm cái gì nữa.”
"Tôi nghe nói các cô gái ở độ tuổi này thường được cái loại đàn ông kia yêu thích, kiếm được nhiều tiền lắm đáy."
"Trông cái kiểu đó, chắc là đi dụ dỗ đàn ông đây mài!"
"Con nhỏ này giống người nhà họ Tô chỗ nào nhỉ? Chẳng lẽ mẹ nó cắm sừng ba nó à?"
Thói nhiều chuyện của con người không bao giờ phân biệt giới tính và tuổi tác. Bọn họ càng nói càng quá đáng, thế nên Tô Vân Thiều quyết định rời khỏi thôn.
Khi ba mẹ và ông nội còn sống thường nói với cô: "Vân Vân nhà chúng ta thông minh như vậy, nếu sau này có thể thi đậu đại học thì sẽ là một chú phượng hoàng vàng kim bay ra từ vùng núi hẻo lánh, phần mộ tổ tiên của nhà họ Tô cũng sẽ được hưởng nhang khói rồi!"
Tô Vân Thiều tuân theo nguyện vọng của ba mẹ và ông nội, suốt quá trình đi học đều chọn trường công, vừa làm việc bán thời gian vừa di học. Nhờ sự giúp đỡ của thầy cô giáo, cô đã đậu vào một trường đại học ở thành phố Y.
Cô đi trên con đường mà người bình thường đều đi, cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy những quỷ hồn kỳ lạ ở trên đường, hay khi đi ngang qua ký túc xá của người khác và thấy một nữ quỷ đang treo lơ lửng trên ban công, cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, Tô Vân Thiều đã nói chuyện với quỷ hồn mà người khác không thể nhìn thấy, vì lẽ đó mà cô bị coi là kẻ lập dị, bị cô lập và chịu rất nhiều đau khổ. Từ đó cô đã hiểu ra một đạo lý "Không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người. “'
() Không có kim cương thì đừng ôm đồ gốm vào người: nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm những việc vượt quá khả năng của mình.
Huống chỉ, những quỷ hồn kia cũng không có biểu hiện muốn làm hại con người, quá lắm là ngắn người, làm mặt xấu hoặc treo mình trên sào phơi quần áo ở ban công rồi đung đưa thôi.
Tô Vân Thiều giả vờ như một người bình thường, trải qua một cuộc sống đại học vô cùng bình thường, cùng lắm là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp mà được bầu là hoa khôi của trường, bị bạn cùng phòng và bạn học trêu chọc vài câu.
Ba mẹ đều đã mắt, hoàn cảnh gia đình nghèo khổ, mỗi ngày đều đi làm thêm, từ đầu đến chân đều dùng hàng chợ, trong mắt mọi người cô là một đứa chỉ có thể sống nhờ vào việc nhận học bổng học sinh giỏi và học bổng xoá đói giảm nghèo do trường hỗ trợ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận