Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 426:

Chương 426:Chương 426:
Chuong 426:
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng quỷ nói chuyện, ba Tô còn hơi kinh ngạc một chút, nhưng hiện tại ông lại rất bình tĩnh mà nhéch mày, thể hiện mình đã nghe rõ rồi.
Chu Hồng ghé vào cửa nghe lén, vậy không phải càng tốt sao? Có thể dùng một lần hỏi được cả hai luôn.
Ba Tô ra vẻ như rất khó mở lời, thở dài nói: "Cháu còn nhớ rõ lần trước chú đã nói qua, ba cháu gửi mẫu xét nghiệm tới, nhờ chú giúp ông ấy làm xét nghiệm quan hệ cha con của hai người không?”
Trác Kinh Luân: “Cháu còn nhớ.” Ba Tô: "Ba cháu mỗi năm đều sẽ gửi một mẫu xét nghiệm về đây, lần trước, sau khi đưa cháu đi gặp đại sư về chú lập tức cảm thấy không đúng lắm, nên mới lén lấy mẫu xét nghiệm của mẹ cháu để đi so sánh số liệu, phát hiện ra từ năm mười bốn tuổi cháu và bà ấy đã không còn là mẹ con ruột nữa, nhưng cháu và ba mình thì vẫn là cha con ruột."
Về điểm này, Trác Kinh Luân đã sớm có dự cảm, khi thật sự biết kết quả, anh ta có một loại cảm giác như mọi chuyện đã được định sẵn, tảng đá treo trên đỉnh đầu anh ta cuối cùng cũng rơi xuống.
"Nói cách khác, từ sau khi cháu được mười bốn tuổi, đã hoàn toàn biến thành đứa con riêng do ba cháu ngoại tình mà sinh ra, phải không?"
Biểu cảm của Trác Kinh Luân lúc này như khóc mà không phải khóc, như cười lại chẳng phải cười, rốt cuộc anh ta là thứ gì?
Đứa con hoang ngoài giá thú chiếm đoạt thân xác của con trai vợ cả, còn biến thân xác của đứa con vợ cả ấy thành dáng vẻ của đứa con hoang kia, thật đáng buồn, đáng thương, đáng cười làm sao.
Dì Hồng dán tai bên ngoài cửa phòng phải che miệng lại, không dám lên tiếng.
Ba Tô gật đầu: "Từ kết quả giám định DNA mà nói thì đúng là như vậy, nhưng trong hồn phách của cháu không phải còn có một nửa của Kinh Luân nhỏ sao? Dù nó đã rất suy yếu, nhưng vẫn còn ở đó, cho nên hiện tại... cũng không thể hoàn toàn coi là như Vậy.
Suy nghĩ như thế khiến tâm trạng của Trác Kinh Luân tốt hơn rất nhiều.
Cũng đúng, người anh em cùng cha khác mẹ của anh ta vẫn còn tồn tại mà.
Dì Hồng há miệng ngạc nhiên, ý là sao, hồn phách của con trai bà ta vẫn còn sao? Con trai của bà ta vẫn còn sống?
"Lúc mười bốn tuổi..." Trác Kinh Luân cố gắng nhớ lại,"Cụ thể là khi nào thì cháu không nhớ quá rõ, nhưng chắc là không sai lắm, bắt đầu từ khi ấy cơ thể của cháu dần dần tốt lên, không tự nhiên mắc bệnh nữa. Mấy bệnh vặt vãnh thì cháu vẫn bị, nhưng không gặp phải tai nạn hay bệnh lớn nào, điều này cháu có thể đảm bảo."
Ba Tô: "Đừng nóng vội, cháu cứ từ từ nhớ lại. Được rồi, cũng đã khuya rồi, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nghe đến đây, dì Hồng vội vàng chạy về phòng.
Cho đến khi nghe được tiếng Trác Kinh Luân đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân ba Tô đi lên tầng, bà ta mới dám thả thở phào một hơi mà nãy giờ luôn cố gắng kìm nén.
Nội dung đêm nay bà ta nghe lén được khiến người ta phải kinh ngạc!
Mỗi năm Trác Nhiên đều gửi mẫu xét nghiệm của ông ta và con trai về nước để kiểm tra ADN, ba Tô dẫn Trác Kinh Luân đi gặp đại sư, vị đại sư không biết tên kia đã nhìn ra hồn phách của Trác Kinh Luân có vấn đề, quan trọng nhất chính là: Một nửa hồn phách của con trai bà ta vẫn còn!
Mười bốn tuổi, con trai của bà ta mới mười bốn tuổi đã hoàn toàn biến thành đứa con hoang kia, vậy có nghĩa là trước kia bà ta bạo lực lạnh với Trác Kinh Luân, nhốt Trác Kinh Luân dưới tầng hằm, cũng là đang hại chính con trai ruột của mình sao?
Con trai của bà ta có phải sẽ không biết vì sao đột nhiên mẹ nó lại đối xử với nó như vậy hay không? Có phải sẽ ở trong căn phòng tối tăm đó mà lo lắng sợ hãi không? Có phải nó muốn nói chuyện với mẹ mình nhưng bà ta lại chưa từng để ý tới nó?
Dì Hồng hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy, bà ta nên đối xử với Trác Kinh Luân tốt hơn một chút
Và.."Tại sao lại là mười bốn tuổi?"
Mặc dù không thích một nửa hồn phách của đứa con hoang đã dung hợp với Trác Kinh Luân, nhưng bởi vì thân xác kia vẫn là thân xác của con trai ruột mình, là máu mủ ruột già với mình, cho nên dì Hồng vẫn không thể không để ý tới anh ta, biết được gần như toàn bộ những gì anh ta đã trải qua trong đời.
Bà ta không dám bật đèn trong phòng lên, ôm đầu gối cuộn tròn ở đầu giường, bực bội mà cắn móng tay, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra với Trác Cảnh Luân từ năm anh ta bảy tuổi đến năm mười bốn tuổi.
Ở tầng dưới, Vân Khê cẩn thận chụp ảnh dì Hồng, Nguyễn Mai yên lặng chụp lại ảnh của Trác Kinh Luân, trên tầng, Cát Nguyệt gửi tin nhắn cho Tô Vân Thieu.
Cát Nguyệt: 【 Đại nhân, dì Hồng trốn bên góc tường nghe lén chú và Trác Kinh Luân nói về chuyện hồn phách, biết được từ sau khi Trác Kinh Luân được mười bốn tuổi đã không còn quan hệ huyết thống gì với bà ta, cho nên đêm nay chúng ta có nên bước vào trong ảo trận một lần nữa không? ]
Lúc này, Tô Vân Thiều đang ở trong phòng tắm gội lông cho Viên Viên và Nhu Mễ, hai tên yêu quái nhỏ rất ngoan ngoãn mặc cho cô tắm rửa giúp.
Di động đặt ở bên ngoài, Đào Yêu nghe được tiếng chuông thông báo thì đi qua kiểm tra, phát hiện ra là chuyện quan trọng như vậy, vội vàng ôm di động chạy vào phòng tắm: "Tô Vân Thiều, chuyện lớn rồi!"
Tô Vân Thiều cũng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nhanh chóng rửa sạch xà phòng trên người Viên Viên và Nhu Mễ, sau đó để hai yêu quái nhỏ tự mình cằm máy sấy sấy khô lông, sau đó dặn dò Đào Yêu trông hai đứa nó một chút, còn cô thì mau chóng bắt taxi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận