Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 717:

Chương 717:Chương 717:
Chuong 717:
Nơi xay bột rất lạnh, nhưng cậu bé đã vượt qua được một mùa đông dường như không còn quá lạnh như trước nữa.
Mùa đông qua đi mùa xuân lại về, cậu bé nói với Thiện Nhị, người đến lấy quần áo và chăn bông: "Thiết Đản".
Thiện Nhi ngây ra một lúc mới hiểu được cậu bé đang nói ra tên mình,"Quả trứng gà sao?"
Cậu bé gật đầu.
Thời đó nhà nào cũng nuôi gà nhưng ít khi ăn thịt, đều là nuôi gà mái già để đẻ trứng, dành dụm từng chút rồi mang đi bán lấy tiền, hoặc đem trao đổi với người khác de lây lương thực.
Thiện Nhi xin cha mẹ cho ăn trứng gà, vợ chồng quản lý đồng ý cho cô bé cứ ba ngày được ăn một quả, cô giấu trứng gà và mang đến cho Thiết Đản, nhìn cậu ngồi trên ghế gỗ ăn ngau nghiền.
Thiện Nhi cười tom tỉm hỏi: "Ăn ngon không?”
"Ngon!" Thiết Đản rất ít cười, nhưng khi ăn trứng gà cậu ta sẽ cười một chút.
Thiện Nhi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau lòng đỏ trứng còn dính bên miệng Thiết Đản,"Cậu đừng vội, tớ sẽ để dành trứng cho cậu, sau này còn được nhiều hơn nữa.”
Cho tới bây giờ chưa có ai đối xử với Thiết Đản tốt như vậy, ngay cả mẹ của cậu ta cũng sẽ bảo cậu ta đưa đồ ăn cho em trai nhỏ nhát, chớ đừng nói đến thứ xa xỉ như trứng gà.
Cậu ta biết mỗi gia đình trong thôn đều làm như vậy, cha mẹ để dành thức ăn cho con cái, anh chị trong nhà cũng sẽ chừa đồ ăn cho đứa em nhỏ tuổi nhất, bởi vì đứa trẻ càng nhỏ càng khó sống.
Nhưng cậu ta cũng không hiểu vì sao mỗi nhà đều sinh nhiều con như vậy.
Nếu như nhà nào cũng giống nhà quản lý thôn chỉ sinh một đứa, thì nhu cầu về cái ăn cái mặc cũng không cần quá nhiều, mấy đứa trẻ cũng không vì thiếu thốn mà chết nhiều như thé. Thiết Đản không hiểu và cũng không có cách gì hiểu được.
Cậu ta đã từng làm bại lộ chuyện không nên, vì thế mà toàn bộ người lớn trong thôn trang này đều muốn cậu ta chết, chỉ có Thiện Nhi là đối xử tốt với cậu ta nên cậu ta cũng rất quý trọng tình cảm này, lại càng sợ nếu Thiện Nhi biết được chuyện mình đã làm thì sẽ hoảng sợ mà xa lánh, chút âm áp vừa mới có được lại mất đi.
Thiết Đản: "Tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?"
Câu hỏi này khiến Thiện Nhi ngây người.
"Tớ muốn thì tớ sẽ đối xử tốt với cậu thôi, cái này cũng cần có lí do nữa à?”" Thiết Đản: "..." Cậu ta cảm thấy Thiện Nhi quá lương thiện, điều này thực sự không tốt.
Người quá tốt bụng sẽ dễ chịu nhiều thiệt thòi, cậu ta cảm thấy Thiện Nhi nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà nghĩ lại thì cô bé là con gái của quản lý thôn trang, quản lý đối xử rất tốt với người hầu, chỉ cần người chủ đó không tới, thì sẽ không ai làm hại Thiện Nhi cả.
Năm đó, Thiện Nhi bảy tuổi, Thiết Đản sáu tuổi. Hai đứa trẻ cứ như vậy cười nói vui vẻ trong nơi xay bột, trải qua năm năm bình yên hạnh phúc.
Suốt năm năm trôi qua, Thiết Đản đã không còn là đứa bé trầm lặng xa cách nữa, cậu ta đã nói nhiều hơn, cũng được Thiện Nhi đặt cho cái tên dễ nghe hơn: Thiết Minh Húc.
Thiện Nhi luôn hi hy vọng cậu bé này có thể tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, chứ không phải ở lại mãi mãi trong cái nơi xay bột này.
Vì thế, mỗi ngày lúc đưa cơm đến hay là lúc rảnh rỗi cô bé đều dạy cậu ta đọc sách, viết chữ.
Vào thời điểm đó bút mực và sách vở đều rất đắt, giá sách cũng quá cao, Thiện Nhi không thể đến trường học mà chỉ đi theo cha mẹ học một ít chữ, đọc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn.
Thiết Đản rất thông minh và trân trọng những kiến thức mà mình được học, mặc dù vốn kiến thức mà Thiện Nhi dạy cho cậu ta cũng có hạn, nhưng đó là bởi vì Thiện Nhi là con gái, không được di học nên không thể học nhiều hơn được.
Vợ chồng quản lý dù có nuông chiều con gái duy nhất này, thì cũng không giàu có đến mức có thể mời một vị nữ giáo viên đến nhà dạy học cho con của mình được.
Quan trọng hơn, Thiện Nhi đã mười hai tuổi và phải bắt đầu đi xem mắt rồi.
Không lâu sau cô bé sẽ trở thành vợ của người ta, một năm cũng không được mấy lần trở về.
Với số tiền này, vợ chồng quản lý càng muốn chỉ tiêu cho đứa con trai của hai người hơn. Đúng vậy, năm Thiện Nhi lên mười tuổi, cha mẹ của cô bé đã sinh thêm một đứa con trai.
Từ đó về sau, địa vị của Thiện nhi ở trong nhà càng ngày càng thấp, nếu không người bình thường làm sao có thể để cho con gái sắp gả chồng đưa cơm cho một thiếu niên gần bằng tuổi chứ?
Thiện Nhi thấu hiểu lòng người, cũng không cảm thấy việc cha mẹ trọng nam khinh nữ là sai trái, cũng chưa từng oán giận vì em trai mà mình không được cha mẹ coi trọng, còn chủ động giúp đỡ chăm sóc em trai.
Thiện Nhi rất thích người em trai mới sinh này, thường xuyên kể cho Thiết Đản hôm nay nó uống bao nhiêu sữa, thức bao lâu, sẽ Cười với cô, sẽ kéo tóc của cô.
Trước mười tuổi, Thiện Nhi là con gái duy nhất trong nhà.
Vợ quản lý mang thai nhiều lần nhưng đều mất, mỗi khi như vậy, không khí trong nhà rất kì quái, dù vợ chồng có tình cảm tốt đẹp đến đâu cũng sẽ vì thế mà cãi nhau tranh chấp.
Thiện Nhi chưa từng trải qua cảm giác có em trai nên rất yêu thương và trân trọng đứa em trai không dễ có được này, một chút biến hóa nhỏ của nó cũng khiến cho cô nhớ rất lâu, xem như điều quý giá mà kể với Thiết Đản.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận