Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 953:

Chương 953:Chương 953:
Chuong 953:
Cũng không biết sau khi nguyện vọng này được thực hiện thì sẽ đưa tới thứ gì.
Các bạn nhỏ nhìn Tô Vân Thiều ngồi thiền để khôi phục nguyên khí, rồi tiếp tục vẽ bùa, trong lòng ai cũng lo sợ bắt an.
Sau khi vẽ bùa xong, Tô Vân Thieu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm.
"Đã muộn thế này rồi, các cậu tính về nhà hay ở lại đây luôn?"
Các bạn nhỏ: "Ở lại đây!"
Căn hộ của Tô Vân Thiều không lớn, bọn họ tình nguyện ngủ ở dưới đất, cũng không có ai chọn về nhà. Không biết nguyện vọng Tô Van Thiều đưa ra bao giờ sẽ được thực hiện, nhưng hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ không thể về nhà được.
Trong căn hộ vốn dĩ có hai phòng ngủ, các cô gái sẽ chen chúc với nhau một chút, còn các chàng trai sẽ mang chăn đệm dự phòng ra ngủ ở dưới sàn phòng khách, trong nhà có máy sưởi, căn bản không hề lạnh nên cũng không lo có ai sẽ bị cảm lạnh cả.
Vân Tiêu, Vân Đình và Đào Yêu tự nhận mình là con trai, cũng ngủ dưới sàn phòng khách cùng nhóm các chàng trai, nhất quyết không chịu ngủ trong phòng ngủ, còn nhóm quỷ sai thì an mình trong vòng tay gỗ hoè bị sét đánh. Ánh trăng như nước, bóng đêm yên lặng, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ say.
Đến hai giờ sáng, vòi nước trong phòng bếp bỗng nhiên tự mở ra, tiếng nước chảy róc rách vang lên, bỗng bùm một tiếng, hình như có thứ gì mới rơi vào trong nước.
Thanh âm cũng không lớn, nhưng ở trong căn hộ yên tĩnh thì lại hơi vang.
Tần Giản đang muốn đi vệ sinh thì bị âm thanh này đánh thức, cậu ta vừa động đậy một chút đã bị Phó Diệp và Bách Tinh Thần bịt miệng rồi kéo vào trong chăn, cả ba người lập tức giả vờ ngủ say.
Vòi nước trong phòng bếp có tiếng "tạch" đóng lại, rồi sau đó xuất hiện một loạt âm thanh "Lach cạch lạch cạch" như tiếng đuôi cá vỗ vào nước.
Tần Giản hoàn toàn cạn lời.
Mày nói xem mày vốn dĩ là một con cá chép yêu, có cần phải bày ra dáng vẻ quỷ quái thế không? Đến cả đám quỷ sai trong nhà Vân Thiều cũng không giống quỷ bằng mày.
Chửi thì chửi như vậy, nhưng trong lòng Tần Giản vẫn có chút lo lắng.
Cho dù cậu ta biết trong phòng ngủ chính có một ông lớn trong Huyền môn đang nằm đó, trong vòng tay gỗ hoè cũng có rất nhiều quỷ sai đang an mình, trong phòng khác còn có hai con rắn lớn và một cây đào yêu, nhưng trong lòng cậu vẫn an chức một nỗi sợ với những thứ mình không biết.
Hô hô ——
Thùng thùng 一-一
Trong phòng quá yên tĩnh, Tần Giản có thể nghe được tiếng các bạn nhỏ hít thở bên cạnh, cũng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, cũng nghe thấy cả âm thanh nhảy "tưng tưng” kỳ lạ kia.
Nói nó giống như tiếng bóng cao su thì cũng không hẳn? Lực co giãn không đủ.
Nhưng nói nó không giống sao? Lạch cạch lạch cạch, rất chi là kỳ lạ.
Tần Giản suýt chút nữa không kìm được lòng hiếu kỳ mà ngắng đầu lên nhìn xem. Cho đến khi âm thanh bật nhảy kỳ lạ kia hướng về phía phòng ngủ chính, cách cậu ta càng ngày càng xa, Tần Giản mới dám lặng lẽ mở mắt liếc nhìn thứ kia một cái.
Có lẽ Tô Vân Thiều đã sớm đoán trước có thứ gì đó sẽ tới, cho nên cửa của phòng ngủ chính không đóng lại, cũng tiện để con cá chép yêu kia nhảy vào.
Có thể là là do bật nhảy hơi mệt, nên nó nhảy không cao, tiếng đuôi cá đạp xuống sàn nhà càng ngày càng nhiều.
Tần Giản từ từ nheo mắt nhìn theo, đó là một cái bóng đen xì, thoạt nhìn hình như là một con cá.
Tắm rèm ở phòng khách có hiệu quả che chắn rất tốt, nó đã che toàn bộ ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cho nên ánh sáng trong nhà quả thực là không đủ, ngoại trừ bóng dáng mờ ảo kia thì Tần Giản không còn thấy thêm được gì khác.
Khi cá chép yêu nhảy vào phòng ngủ chính, Phó Diệp và Bách Tinh Thần mới dám mở to mắt, không dám lên tiếng quấy rầy những người trong phòng ngủ, cho nên họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Phó Diệp: Thấy chưa?
Bách Tinh Thần: Hình như là cá.
Tần Giản: Thật sự là cái
Mà trong phòng ngủ chính, Tô Vân Thiều cũng đã phát hiện ra điều bất thưởng từ sớm, nhưng cô vẫn nằm yên trên giường giả vờ như đang ngủ rất say, chờ cho con cá chép yêu kia tiến vào, cô muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc muốn làm trò gì.
Chỉ là cô không ngờ tới con cá chép yêu có thể làm ra những chuyện kia còn chưa thể hoá thành hình người được, chỉ có thể dùng nguyên hình cá chép nhảy nhót tung tăng tới đây.
Từ phòng bếp đến phòng ngủ chính cách nhau khoảng mười mét, nhảy nhót một đường từ phòng bếp đến phòng ngủ cũng rất mệt.
Tô Vân Thiều đợi hồi lâu, nghe thấy con cá chép yêu vốn đang nhảy nhót kia khi nhảy tới mép giường thì bỗng nhiên bất động. Tô Van Thiều:?
Trong lúc cô đang nghi ngờ không biết có phải con cá chép yêu kia đang giấu chiêu lớn nào hay không thì nghe thấy một tiếng "bụp", con cá chép yêu lấy đà tung người lên lại va phải đệm giường mà ngã thẳng xuống nền nhà.
Tô Vân Thiều: "..." Giường trong phòng ngủ chính đúng là có hơi cao một chút.
Nhưng không phải con cá chép yêu này cũng quá cùi bắp rồi chứ? Chỉ có một chút độ cao như vậy cũng không nhảy lên noi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận