Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 125:

Chương 125:Chương 125:
Chuong 125:
Các thực khách có mặt tại đó trong nháy mắt đã sợ ngây người.
Chú cảnh sát bị gọi quay lại lần ba: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh sát: Tôi chịu thua rồi!
Hắc Vô Thường: Tôi cũng chịu thua rồi!
火火火火火火火火火火火火火火火炎大火炎
Một đoạn video với tựa đề "Chàng trai mười sáu tuổi, ba lần lừa cảnh sát, muốn làm mèo chứ không làm người? đã trở nên nỗi tiếng trên Internet chỉ sau vài giờ ngắn ngủi.
Rất nhiều người đã nhấp vào tiêu đề "Ba lần lừa cảnh sát" và "Làm mèo chứ không làm người” của video, còn nghĩ rằng lại thêm một tiêu đề giật gân nữa, nhiều nhất là có dính dáng một tí tới tiêu đề mà thôi. Ai mà ngờ người đăng video rất thành thật, nội dung không hề có chút giả dối.
Nhân vật chính trong video đang đi đi lại lại trong sảnh nhà hàng như một con mèo, làm đủ mọi động tác như một con mèo thật, khi cảnh sát đến thì lại khôi phục trạng thái bình thường, rồi bắt đầu gật đầu khom eo liên tục nói xin lỗi. Khi cảnh sát rời đi thì lại bắt đầu cư xử như mèo.
Sau khi lặp đi lặp lại ba lần, cảnh sát bị lừa dối cuối cùng cũng không tin vào lời van xin của cậu ta nữa mà gọi điện cho ba mẹ cậu ta.
Đoạn video kết thúc tại đây, nhiều cư dân mạng cảm thán thế giới này thật rộng lớn, loại người nào cũng có, đồng thời kêu gọi nhau theo dõi diễn biến tiếp theo.
"Nhóm bạn thám hiểm thần bí" cũng đang thảo luận về vấn đề này.
Tần Giản: Camera rung không ngừng luôn ấy, cậu bạn này quay với edit video bằng chân à? Nếu không phải nội dung mới lạ thì video này tuyệt đối không thể nỗi như vậy được!
Hứa Đôn: Có lẽ lần này cậu ta đã biết rút kinh nghiệm rồi?
Lôi Sơ Mạn: Cũng chưa chắc. Tô Y Y: Nếu như vậy vẫn chưa đủ thì thật sự không biết phải làm cách nào để trị cậu ta luôn!
Phó Diệp: Những người trút sự bát mãn của họ lên động vật hầu hết đều có tâm lý vặn vẹo, không thể suy nghĩ, xem xét tình hình như một người bình thường được, điều này thực sự khó nói.
Cái Khiết Đây chẳng phải là chúng ta phải nổi nóng sao?
Bách Tinh Thần: Vân Thiều, hôm nay cậu còn muốn đưa mấy bé quỷ mèo đến địa phủ không?
Tô Vân Thiều: Tớ không đưa nữa, chỉ có xâm nhập vào giấc mơ thôi là chưa đủ, tớ phải giữ lại đây vài bé mèo cho đến khi chữa khỏi cái thói ngược đãi mèo của Chúc Dân Học mới thôi. Tô Y Y: Nếu như có một con mèo có thể nghe hiểu những gì chị nói thì tốt quá rồi, chỉ đâu đánh đó, thuận tiện hơn rất nhiều.
Triệu Tình Họa: Chỉ có mèo yêu mới có thể làm được như vậy, đúng không?
Trần Tinh Nguyên: Tớ cũng muốn một bé mèo có thể hiểu tiếng người!
Ban đầu Tần Sóc còn cảm thấy ba con quỷ học bá đã đi quá giới hạn, nhưng qua bài học này mà Chúc Dân Học vẫn chưa chịu hồi cải, trong lòng cảm thán có những người đúng là hết thuốc chữa, cho dù người đó chỉ là vị thành niên.
Ngay cả Trần Tinh Nguyên cũng không còn thông cảm với những gì đã xảy ra với Chúc Dân Học nữa.
Trên thực tế thì ý tưởng của Tô Y Y có lẽ sẽ dễ thực hiện hơn một chút, nhưng nuôi một con mèo yêu rắc rối hơn việc nuôi quỷ.
Tô Vân Thiều buồn bã đặt điện thoại xuống, một đào yêu nhỏ thôi đã đủ khiến cô không chịu nổi rồi, đừng có thêm nữa, làm ơn đừng có thêm nữal
Vân Khê nãy giờ vẫn chờ bên cạnh bước lên báo cáo: "Chủ nhân, hôm nay có khách đến nhà.”
Không có mắt Âm Dương, ngay cả thiết bị điện tử tối tân nhất cũng không nhìn thấy được quỷ. Vân Khê là vệ sĩ bí mật của nhà họ Tô và căn biệt thự này, bình thường có khách đến nhà cũng không cần phải đặc biệt báo cáo như vậy.
"Là ai?"
Vân Khê đưa máy tính bảng ra: "Đây là ảnh của vị khách mà tôi đã chụp được."
Tô Vân Thiều nhận lấy chiếc máy tính bảng, vừa liếc mắt đã nhận ra đó là dì Hồng.
Người ngoài không thể nhìn thấy Vân Khê, nhưng máy ảnh không thể tàng hình, vì vậy Vân Khê đã tránh phía sau tắm rèm trong phòng của Tô Vân Thiều để bí mật chụp ảnh.
Kết quả là góc chụp rất cố định, chỉ có thể chụp được một đoạn đường mẹ Tô tiễn dì Hồng ra cửa.
Trong ảnh có thể thấy mẹ Tô và dì Hồng đang nắm tay nhau cười nói, tình cảm rat tốt.
Nhưng nếu thật là như vậy, Vân Khê cũng sẽ không chụp lén người ta.
Tô Vân Thiều không xem nữa, đặt máy tính bảng xuống hỏi: "Di ấy đã làm gì?"
Vân Khê đáp: "Bà ta mang đến cho bà chủ một ít đồ trang sức, âm khí ở trên đống trang sức đó đã bị bốn người chúng tôi ăn rồi. Buổi chiều, bà ta uống trà chiều trong vườn hoa với bà chủ, nhân lúc bà chủ đi nhà vệ sinh thì đã lén chôn thứ gì đó ở trong vườn."
"Là đồ gì?"
"Lúc đó trời nẵng gắt quá, tôi không đi ra ngoài được, chỉ có thể đứng trong một góc của phòng khách quan sát bà ta đi tới đi lui ở ngoài vườn thôi. Khi vật đó rơi xuống đất, bà ta đã lập tức giẫãm chân lên, tôi chỉ kịp thấy đó là một vật màu đen, nhỏ nhỏ, không nhìn rõ được đó là cái gì."
Trong lòng Vân Khê cảm thấy áy náy, làm quỷ sai lâu như vậy rồi mà chuyện gì cô ấy cũng không làm tốt được, không bằng những con quỷ học bá đến sau nữa.
Mặc dù ba con quỷ học bá đó đã thề rằng bọn họ có thể xử lý Chúc Dân Học, nhưng bọn họ chưa thực sự dạy cho Chúc Dân Học một bài học. Tuy rằng trong giấc mơ cậu ta sợ đến chết khiếp nhưng thực tế lại vô cùng điên rò, vì vậy bọn họ đã tức giận chạy đến nhà họ Chúc nhưng cũng chẳng làm được tích sự gì.
Tô Vân Thiều biết rõ những ưu điểm và nhược điểm của quỷ sai, năng lực của Vân Khê có hạn, vẫn chưa đủ để có thể tự do đi lại dưới ánh mặt trời.
"Tối nay dẫn tôi đi xem."
Lúc này, tại nhà họ Chúc, ba Chúc và mẹ Chúc đang thay phiên nhau đánh Chúc Dân Học một trận, hung dữ đến mức khiến cho ba con quỷ học bá đứng nhìn đến chết lặng, bọn họ không kìm được mà tự hỏi liệu Chúc Dân Học có phải là do hai người này sinh ra không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận