Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1221:

Chương 1221:Chương 1221:
Chuong 1221:
"Hả?" Lôi Long lao vút xuống dưới, nhanh chóng thu nhỏ thành một chú rồng năm móng màu xanh với chiều dài một mét và to bằng cổ tay, nó dừng lại trước mặt của Tô Vân Thiều và cẩn thận quan sát cô: "ân Vân, cô khác xưa nhiều quá, nếu không phải Trúc Thanh nói trước thì tôi cũng không nhận ra là cô đã đến đây đâu.”
Tô Vân Thiều vươn cánh tay trái ra: "Không phải trước kia cậu rất thích cuộn tròn quanh tay của tôi sao?"
"Bây giờ thì không được." Lôi Long liếc về phía chiếc vòng tay hình con rắn màu vàng trên cổ tay trái của Tô Van Thiều, ánh mắt như viên đạn vô hình bắn chíu chíu về phía đó: "Vị trí đặc biệt của tôi đã bị yêu quái khác chiếm mắt rồi, cho nên tôi phải đổi sang chỗ khác!"
Tô Vân Thiều vươn cánh tay phải không có con yêu quái nào "xí" chỗ ra: "Vậy bên này thì sao?"
Lôi Long bay qua quấn lên cánh tay phải của cô, nhưng đúng lúc này nó lại bất chợt đổi ý và lùi về phía sau, kế đến dùng đuôi rồng cuốn quanh eo của Tô Vân Thiều, thân rồng vòng quanh người cô, đầu rồng thì đặt trên vai cô, dáng dap trông khá là thân mật.
"Ta cảm thấy nơi này tốt hơn."
Tô Vân Thiều: "..." Diêm Vương: "..."
Sức mạnh của Lôi Long đã bị mắt trận hút đi không ít, cho dù được bổ sung lại bằng rất nhiều linh thạch và sắm sét thì thân thể của nó cũng chỉ có thể khôi phục lại bằng kích cỡ của một con rồng bình thường, hoàn toàn không phải kiểu rồng siêu to, dài mấy trăm mét gì đó.
Bị một con rồng sau khi thu nhỏ lại nằm bò trên người cũng không nặng lắm, nhưng cái đáng nói ở đây là Tô Vân Thiều cứ cảm thấy không quen, đặc biệt là khi hơi thở của nó cứ phả vào cổ và sau tai của cô, râu rồng thi thoảng còn chạm trúng vành tai và gò má nữa chứ.
Máu ghen của Diêm Vương rất nặng, thấy Lôi Long xà nẹo với Tô Vân Thiều như vậy, anh đã phải kiềm chế bản thân dữ lắm mới không nhào lên túm cổ con rồng đó, kéo nó xuống khỏi người của cô.
Tính đến hiện tại thì những yêu quái đực đi theo Tô Vân Thiều có ba loại: một là còn quá nhỏ, hai là vì sợ anh nên không dám thổ lộ, ba là chúng không có y đó với cô.
Nhưng con Lôi Long này thì khác, nó vừa xuất hiện là đã lộ ra tính chiếm hữu cực mạnh đối với cô rồi.
Do còn thiếu tình báo cho nên Diêm Vương không biết tính chiếm hữu này của nó có liên quan đến tình yêu không, nhưng anh vẫn muốn bóp tắt mọi nguy cơ từ trong trứng nước.
"Vân Thiều, không phải em muốn để anh mang nó về địa phủ à?”
Lôi Long: "222"
Nó lập tức ngang đầu rồng lên, cảnh giác hỏi: "Gì đây? Tôi vừa mới tỉnh lại thôi mà cô đã định tặng tôi cho người khác nữa à?"”
Diêm Vương dùng ánh mắt dò hỏi cô: "Nữa” là sao?
Tô Vân Thiều vỗ lên đầu Lôi Long: "Không phải vậy, thế giới một ngàn năm sau chỉ còn lại hai con rồng là cậu và Rồng Đen mà thôi, vì số lượng rồng quá ít ỏi cho nên tôi không thể bảo vệ các cậu được, bởi vậy mới tính bảo cậu đi theo anh ấy về Địa phủ." Đây cũng xem như một cách bảo vệ nó.
"Vậy cũng không được." Lôi Long giận dỗi lúc lắc cái đuôi, nó há mồm muốn phun ra một tia sét đen, có điều ánh sét mới ra tới miệng đã bị nó nuốt ngược trở về: "Một ngàn năm trước cô cũng nói y chang thế, bảo rằng tặng tôi cho người khác là để bảo vệ tôi!"
Diêm Vương: "..." Thì ra nó đã từng bị "vứt bỏ" một lần rồi à? Anh đã hiểu được vì sao nó lại có tính chiếm hữu cao như thế rồi.
Lôi Long cứ ngỡ là mình sẽ được về bên cạnh cô sau khi đã cực khổ bảo vệ hoàng cung cho Vân đế hơn một ngàn năm, kết quả khi về lại thấy bên người của Tô Vân Thiều có một đống yêu quái, ngay cả vị trí yêu thích của nó cũng bị yêu quái khác chiếm mắt, nó không giận mới là lạ...
Nghĩ như vậy xong, đột nhiên Diêm Vương cũng có chút đồng cảm với Lôi Long.
Tô Vân Thiều: "..." Thì ra là lỗi của Vân đề.
"Một ngàn năm trước, cậu là biểu tượng cho sự mạnh mẽ của Vân đế cũng như là của cả Vân Quốc..."
Cô còn chưa nói xong thì đã bị bé Loli và Lôi Long cắt ngang.
Bé Loli nói: "Nhờ sự mạnh mẽ của Vân Vân cho nên Vân Quốc mới hùng mạnh được như thế mài"
Lôi Long cũng hùa theo: "Cô nói ngược rồi, là do chúng tôi đi theo cô cho nên mới mạnh lên chứ!"
"Hai người là "yêu trong cuộc” nên mới biết được sự thật, nhưng trong mắt của người đời thì Vân Quốc và Vân đề hùng mạnh được như vậy là nhờ vào các người." Tô Vân Thiều vuốt ve hai người bạn ngàn năm không gặp: "Không phải tôi muốn vứt bỏ hai người, nhưng tuổi thọ của con người ngắn hơn yêu quái rất nhiều, tôi chỉ muốn tìm một bến đỗ an toàn hơn cho cả hai, bởi vậy mới giao cậu cho Phật Tử để nhờ anh ấy bảo vệ cậu."
"Vậy cũng không được." Lôi Long là một con rồng cứng đầu, một khi nó đã quyết định chuyện gì sẽ tuyệt đối không đổi ý. Tô Van Thiều không nhắc lại nữa: "Cậu đã từng di gặp Phật Tử chưa?”
"Đi rồi, tôi nói là tôi sẽ không ởi theo cậu ấy." Lôi Long là một con rồng rất lễ phép, nó không muốn làm Phật Tử nghĩ rằng Vân đề đã thất bại trong việc dạy dỗ nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận