Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 126:

Chương 126:Chương 126:
Chuong 126:
Ba Chúc dùng thắt lưng quất vào người cậu ta, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên mặt và cổ nỗi hết lên, ông ta mặc kệ thắt lưng sẽ quất đến chỗ nào, cứ luôn tay quất thẳng vào người Chúc Dân Học.
"Tao kiếm tiền đổ cả máu mắt, trả tiền cho mày đi học, đăng ký lớp bo túc cho mày là để giữ thể diện cho cái nhà họ Chúc này, không phải là để mày đến đồn cảnh sát làm mắt mặt tao!"
Mẹ Chúc cũng dùng dép đánh cậu ta, cứ chọn chỗ nhiều thịt nhất là mông và đùi, vừa khóc vừa đánh.
"Hồi cấp ba thành tích của mày đã không tốt, tao không có cách nào bước ra ngoài đường khen mày được, hiện tại mày còn quậy như vậy nữa, làm mắt hết mặt mũi của tao luôn rồi, mày nói xem sau này làm sao tao còn mặt mũi mà đi đánh mạt chược với người ta được nữa đây?”
Chúc Dân Học bị đánh mà không nói lời nào, nghiến răng chịu đựng.
Trước sự khinh bỉ, oán trách và bạo lực của ba mẹ, cậu ta không phản bác cũng không giải thích mà chỉ bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể để bản thân không bị thương quá nặng.
Vừa nhìn đã biết đó là kinh nghiệm được đúc kết từ việc bị đánh đập quá nhiều. Mặc dù lúc ba con quỷ học bá biết Chúc Dân Học ngược đãi mèo đã rất hận cậu ta, nhưng khi nhìn cậu ta bị ba mẹ đánh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy đáng thương.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, bọn họ thương cảm cho Chúc Dân Học, vậy ai sẽ thương cảm cho biết bao nhiêu con mèo đã chết đây?
Ba Chúc và mẹ Chúc đánh hết hơi hết sức rồi thì kéo nhau đi nghỉ ngơi.
Mẹ Chúc đi tắm rửa dưỡng da còn ba Chúc vào tủ lạnh lấy bia lạnh và đồ ăn vặt, vừa uống bia vừa xem tivi, hai vợ chồng đều không quan tâm đến con trai nữa. Chúc Dân Học yên lặng trở về phòng, đóng cửa lại, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ ra, cởi quần áo xuống, thuần thục bôi thuốc lên người mình.
Con mèo tai cụp trốn dưới gầm giường nghe thấy động tĩnh thì bò ra ngoài, thấy khắp người chủ nhân đều là vết thương, nó dùng cái đầu đầy lông dụi dụi vào chân chủ nhân, cái lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm liếm vết thương.
Chúc Dân Học im lặng nhìn con mèo tai cụp một hồi lâu, bất ngờ giơ chân lên đá cho nó một cái, khàn giọng hét lên: “Cút!"
Con mèo tai cụp lật mình, tiếp tục bò lại giúp chủ liếm vết thương, nó khom lưng bước đi, chân còn có hơi cà thọt. Nữ quỷ nói: "Con mèo tai cup này phát bệnh rồi."
Nam quỷ đeo kính: "Tôi nhớ sau khi mèo tai cụp phát bệnh thì xương cốt đau nhức, phải hạn chế hoạt động, lúc này nó lại nhịn đau, vẫn muốn gần gũi với chủ nhân, chậc chậc."
Nam quỷ đầu định: "Đến mèo còn có nhân tính hơn người!"
Ba con quỷ học bá quyết định đợi thêm một lát, nếu Chúc Dân Học còn bắt nạt con mèo tai cụp nữa thì bọn họ sẽ nhập vào cậu ta cho cậu ta biết tay.
Thật bất ngờ, Chúc Dân Học cũng không làm gì.
Sau khi bôi thuốc cho mình và mặc quần áo vào, cậu ta lấy xương xun ở trong ngăn kéo ra đút cho con mèo tai cụp ăn, đồng thời còn lục tìm loại thuốc nhỏ tai chuyên dụng dành cho mèo để làm sạch tai cho nó, sau đó lại tìm cái lược để chải lông cho con mèo tai cụp.
Nhìn vào một chuỗi động tác đó thì cậu ta đúng là một con sen rất bình thường.
Nếu không phải bên cạnh Chúc Dân Học còn có bốn bé quỷ mèo từng bị cậu ta ngược đãi đến chết thì ba con quỷ học bá cũng không dám tin kẻ biến thái ngược đãi mèo còn có thể chăm sóc tốt cho con mèo cụp tai bị phát bệnh.
Đêm khuya, người nhà họ Tô đều ngủ rồi.
Tô Vân Thiều đi theo Vân Khê đến vườn hoa, phát hiện cái thứ nhỏ nhỏ màu đen mà Vân Khê từng nói là một cục đá đen.
Thứ như vậy ở trong một vườn hoa toàn là bùn đất và đá thì cũng rất bình thường, ai nhìn thấy cũng sẽ chẳng để ý đến. Nếu không nhờ Vân Khê phát hiện ra trang sức dì Hồng đưa có gì đó sai sai, sau đó dán mắt theo dõi dì ấy thì chắc cô cũng sẽ không phát hiện ra được.
Tứ tượng trấn trạch có thể trấn tà ma, ngăn chặn ác quỷ, tụ nguyên trận có thể dần dần cải thiện sức khỏe của người trong nhà, nhưng không thẻ tiêu diệt ma quỷ.
Trong nhà có quỷ có yêu, ai cũng yếu ớt, bày binh bố trận không tốt sợ là không giết được quỷ bên ngoài mà còn làm bị thương quỷ trong nhà mình trước.
"Chủ nhân, đây là cái gì vậy?" Trực giác của Vân Khê mách bảo đây chẳng phải là thứ đồ tốt lành gì, nhưng cô ấy lại không nhìn ra được rốt cuộc là có vấn đề gì.
Ánh mắt của Tô Vân Thiều sâu không thấy đáy: "Đồ vật ở trong mộ."
Vân Khê hít một hơi lạnh, mặc dù đã là quỷ những cô ấy vẫn rất sợ những thứ này.
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều vừa tỉnh dậy thì nghe thấy ba con quỷ học bá báo cáo chuyện tối qua.
Nữ quỷ: "Tôi khinh bỉ kẻ ngược đãi mèo, nhưng nhìn Chúc Dân Học chăm sóc mèo cụp tai bị phát bệnh lại cảm thấy có thể là do cậu ta bị gia đình bạo hành mới dẫn đến việc hình thành tâm lý biến thái như vậy.”
Nam quỷ đeo kính: "Nhìn Trần Tỉnh Nguyên cũng không giống người ngây thơ đơn thuần, được người nhà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng trải sự đời như Triệu Tình Họa, thời trung học hai người có thể trở thành bạn thân chứng tỏ khi đó Chúc Dân Học cũng không tệ."
Nam quỷ đầu đinh: "Cũng chưa chắc, biết người biết mặt khó biết lòng, nói không chừng cách xử sự của Chúc Dân Học đối với bạn học và mèo khác nhau thì sao?” Vân Khê hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại chăm sóc con mèo tai cụp bị phát bệnh cần thận như thế? Cứ vứt nó đi, thậm chí là giết nó không phải sẽ tiện hơn sao?"
Máy điều này rất mâu thuẫn với nhau.
Bốn con quỷ nghĩ mãi cũng không ra, thấy đào yêu nhỏ còn đang ngủ say, bọn họ cũng không dám nói lớn tiếng.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận