Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 609:

Chương 609:Chương 609:
Chuong 609:
Mới qua ba trăm năm, bánh xe vận mệnh đã không thể chờ nỗi mà quay lần nữa.
Tô Vân Thiều cảm giác như chính mình đã tự trải qua hết tất thảy, khiến khi tỉnh lại, cô không kìm nổi mà rơi một giọt nước mắt, giống như thương xót cho Bạch Sương yêu hết mình nhưng bị phụ bạc, cũng hình như là vì đồng cảm với Ngân Sương, vì báo thù mà mắt đi tất cả.
Nước mắt vừa rơi xuống mi mắt đã bị Diêm Vương lấy tay lau đi, anh ghét nhất nhìn thay cô vợ nhỏ của mình khóc, nhất là khi cô khóc vì người khác chẳng liên quan den minh.
"Thấy cái gì mà đau lòng như vậy?"
Rất nhiều cảm xúc mãnh liệt và phức tạp chồng chất lên nhau, Tô Vân Thiều thấy mình tức thở, tạm thời không thể nói nên lời.
Cô lắc lắc đầu, nhìn sắc trời, đồng hồ và di động của cô đều bị nhóm của thím Đại Hoa lục lọi cướp đi rồi, cô chỉ có thể xem giờ bằng cách đơn giản như vậy thôi.
Lúc đến đây trời đã tối, đã là đêm khuya nhưng bây giờ trời đã hơi sáng, có nghĩa là cô đã đứng ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.
Diêm Vương hiểu cô muốn làm gì: "Bốn tiếng đồng hồ, đứng lâu như vậy, có bị mệt không?” Tô Van Thiều gật đầu, Diêm Vương bế ngang cô lên,"Đi thôi, trở về nghỉ ngơi."
Tô Vân Thiều ghì ông ta lại, Tới chỗ bà lão kia."
"Em đã rất mệt rồi" Diêm Vương lạnh mặt, anh không đồng ý để Tô Vân Thiều đã mệt mà vẫn muốn tiếp tục làm việc, như vậy rất dễ làm cho cơ thể suy kiệt.
Kiếp trước, thân thể của Tô Vân Thiều hết lần này đến lần khác đều bị thương như vậy, kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữal
"Chỉ có hai ngày, còn có rất nhiều việc phải làm." Đương nhiên, Tô Vân Thiều biết bản thân mệt mỏi như thế nào, cần nghỉ ngơi bao nhiêu, nếu như không có Diêm Vương ở bên cạnh, không có sự chuẩn bị, cô sẽ không cưỡng ép bản thân phải vất vả như vậy.
"Có anh ở đây, chờ làm xong mọi việc em có thể ngủ rất lâu, không sao cả."
Câu này tượng trưng cho sự tin tưởng và ỷÿ lại, có thể xem như đã vuốt xuôi được tất cả vảy ngược của Diêm Vương rồi, khóe miệng của anh không kìm được mà nhếch lên, nhưng anh phải cố gắng đè xuống, không cho Tô Vân Thiều phát hiện ra, tránh để sau khi cô biết lại y vào có anh chống lưng mà tuy y làm bậy.
"Chỉ một lần này thôi, không có lần sau!" Tô Van Thiều khẽ hành lễ, tươi cười nuông chiều: "Tuân mệnh, Diêm Vương đại nhân của em."
Diêm Vương :!
Từ từ, cô vợ nhỏ của anh lại thả thính giỏi như vậy à?!I
Trái tim của Diêm Vương đại nhân đập loạn xạ vì được thả thính, anh miễn cưỡng khống chế biểu cảm, vững vàng bế Tô Vân Thieu, đi tới nhà của bà lão nọ.
Bốn con quỷ xem xong hiện trường kích thích vẫn luôn trốn trong một góc trong chịu quay lại, lúc này mới đứng lên đi, đứng từ xa nhìn theo hai người bọn họ, nở nụ cười xấu xa.
Cát Nguyệt: "Đánh cược một quả trứng luộc nước trà, nếu có lần sau, Diêm Vương vẫn sẽ lại thỏa hiệp."
Nữ quỷ: "Đánh cược một củ khoai nướng, đàn em sẽ ăn sạch Diêm Vương, tôi nghi ngờ cho dù đàn em có bắt Diêm Vương mặc đồ con gái, anh ta cũng bằng lòng!”
Nam quỷ đeo kính: "Mặc đồ con gái sẽ gây ảnh hưởng đến uy nghiêm của Diêm Vương, đừng nói là Diêm Vương, một người đàn ông bình thường cũng không thể đồng ý, đúng không?"
Nam quỷ đầu đỉnh: "Chó độc thân như cậu sao mà hiểu nổi? Loại chuyện thế này đương nhiên là thú vui nơi phòng kín, các cặp tình nhân thường trốn trong phòng chơi cosplay ( đóng giả nhân vật nào đó ), sao có thể mặc ra ngoài cho người khác xem chứ?"
Cho dù đã di cách họ một đoạn rất xa, nhưng bởi vì nơi này quá trống trải, Tô Vân Thiều và Diêm Vương có thính lực tốt đều đã nghe thấy hết: "..."
Nghĩ đến mười điểm giường chiếu của Diêm Vương, Tô Vân Thiều cảm thấy không phải anh không thể mặc đồ con gái, tò mò hỏi một câu: "Trước kia em đã từng bắt anh mặc đồ con gái chưa?”
Diêm Vương không trả lời, mà lạnh lùng hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
Phản ứng này có chút kỳ quái, bình thường không phải nên dứt khoát phủ nhận hay là thừa nhận sao? Điều này lại khá phù hợp với Diêm Vương ngạo kiều trong ấn tượng của Tô Vân Thiều.
Khi bị người ta hỏi mà hỏi ngược lại, thường là bởi vì người bị hỏi không biết trả lời thế nào, hoặc là không muốn trả lời nên mới làm như vậy.
Tô Vân Thiều yếu ớt dựa vào lồng ngực của Diêm Vương,"Em đây, thật là càng nghĩ càng cảm thấy... Trước kia em thật hư hỏng."
Càng tệ hơn chính là: Kiếp này cô cũng không muốn sửal
——— Cô thật sự vô cùng tò mò, với sắc đẹp động lòng người của Diêm Vương, khi mặc một bộ váy màu đỏ rực thì sẽ còn đẹp tới nhường nào. Diêm Vương không biết được suy nghĩ trong lòng của cô vợ nhỏ, chỉ hừ một tiếng: "Biết thế thì tốt!"
Quãng đường tiếp theo, Tô Vân Thieu vẫn luôn im lặng, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi bước vào nhà bà lão thì cô mới mở mắt ra.
Quả nhiên, bà lão vẫn còn tỉnh, dường như vẫn luôn đợi cô quay lại.
Nhìn thấy Diêm Vương, ánh mắt của bà lão có vẻ hơi ngạc nhiên, có lẽ đang thắc mắc người đàn ông này từ đâu đến.
Diêm Vương cũng không để ý tới sự nghi ngờ và đánh giá của bà lão, tự ngồi xuống ghé, để Tô Vân Thiều ngồi trong lòng mình, dùng ống tay áo rộng choàng lên người của Tô Vân Thiều, lại vẽ ra một lá bùa lửa để sưởi am căn nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận