Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 535:

Chương 535:Chương 535:
Chuong 535:
Tuệ Tâm nói tiếp: "Chuyện của hai vị nữ thí chủ kia thì xin nhờ Tô đạo hữu chú ý một chút. Hình như hai người họ đã trốn ra từ một nơi nào đó, lúc tôi gặp hai người họ thì quần áo và giày dép của họ đều rách rưới, trông rất thảm, nên tôi cũng không thể dựa vào đó để điều tra được gì. E rằng tâm lý của hai người họ có hơi bị ám ảnh, nhờ đạo hữu nhắc nhở và giải thích với ba mẹ của hai vị thí chủ kia phải cần thận một tí."
Tuệ Tâm không nhắc chuyện đó ở trước mặt Phan Tây Tây và Phan Bối Bối là vì không muốn hai cô ấy phải xấu hổ. Dù sao thì chỉ là hai cô gái mới có mười lăm tuổi thôi, còn đang trong độ tuổi dậy thì, rất dễ bị kích động, không thích để cho nhiều người biết được họ đã từng phải khó khăn, chật vật như thế nào.
Tô Vân Thiều gật đầu đồng ý với Tuệ Tâm: "Tôi biết rồi."
Tuệ Tâm hỏi: "Đạo hữu nuôi cổ à?"
Tô Vân Thiều: "Tôi không biết nuôi cổ. Tôi chỉ tình cờ có được nó, dù sao thì nó cũng là một mạng sống nhỏ, lại không biết đưa đi đâu thì tốt nên đành phải tự mình nuôi vậy."
Tuệ Tâm liếc một cái về phía cây đào đang có sức sống bừng bừng ở trong sân, còn có mấy con yêu quái đang núp ở trong phòng ngó dáo dác xuống, ghê thật, gấu trúc, hồ ly trắng, cộng thêm cả hai con trăn.
"Irong nhà đạo hữu hình như có mấy con vật, mà nếu như bị phát hiện thì sẽ phải ngồi tù..."
Tô Vân Thiều vỗ trán: "Tôi đang thúc giục bộ trưởng Cao mau chóng mở đường dây hệ thống làm giấy tờ chứng nhận cho yêu quái đây."
Dù hai người có đi chậm đến mức nào đi nữa thì rốt cuộc vẫn phải tới nơi, Tuệ Tâm chắp tay hành lễ một cái: "A Di Đà Phật, Tô đạo hữu hãy giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp cô ở Đại hội tranh tài của giới Huyền môn vào tháng sau." Hy vọng sẽ không phải vào tù để thăm cô.
Tô Vân Thiều cũng chắp tay đáp lễ: "Đạo hữu cũng giữ sức khỏe, hẹn gặp ở Đại hội tranh tài của giới Huyền môn." Tôi sẽ không vào tù đâu.
Sau khi tiễn Tuệ Tâm đi thì Tô Vân Thiều quay về lại phòng khách, cô phát hiện bầu không khí hiện tại có hơi xấu hỗ.
Phan Tây Tây, Phan Bồi Bối ngồi cùng một chỗ với quả chanh nhỏ, vẻ mặt lo lắng, bất an và có chút không được tự nhiên, thường xuyên dùng ánh mắt để trao đổi thông tin với nhau, chỉ hận không thể đi theo Tuệ Tâm rời khỏi nơi này.
Ở gần ba người bọn họ nhất là Lữ Thư Nam với vẻ mặt yêu thương đang trìu mến nhìn con gái, lại bởi vì phải xa cách nhau hơn mười năm nên không biết phải nói chuyện gì. Lời nói và hành động của bà ấy vừa có chút xa lạ lại vừa cần thận từng li từng tí một, trông rất không được tự nhiên.
Phan Hồng Viễn thì mấy lần mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đành phải nuốt lời nói xuống bụng, làm cho toàn thân nin nhịn đến khó chịu, ba cô gái cũng rất căng thẳng.
Ba mẹ Tô và Tô Y Y không có ý định ngồi ở đây hóng chuyện, nhưng vì khách khứa đều đang ở đây cả, họ làm chủ nhà thì phải ở lại tiếp khách, cho nên đành phải ngồi lại nhìn cảnh nhận người thân lúng túng này, bản thân họ cũng cảm thấy rất xấu hỗ. Theo ly mà nói thì ai nhận thân thì nên làm tại nhà người đó, nhưng bây giờ nếu để Phan Tây Tây và Phan Bối Bối theo vợ chồng Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn về nhà thì lại không được ổn cho lắm.
Còn chuyện của quả chanh nhỏ cũng chưa được xử lý xong nữa đây.
Quả chanh nhỏ giống y đúc Phan Tây Tây và Phan Bồi Bối, nếu dẫn cô ấy về nhà luôn thì không biết phải giải thích vì sao từ hai cô con gái sinh đôi giờ lại biến thành ba cô con gái sinh ba cả. Nhưng nếu không dẫn về thì lỡ may bị đối thủ trên thương trường phát hiện ra sẽ lợi dụng chuyện này để phát tán tin đồn ra trước, sau này dù họ có giải thích như thế nào thì cũng chỉ giống như đang vì tiền mà cố gắng chữa trị quan hệ xã hội thôi.
Tô Vân Thiều quyết định ra tay bắt đầu từ quả chanh nhỏ, cô nghĩ xong thì ngồi xuống nhìn quả chanh nhỏ rồi hỏi: "Em hóa hình bằng cách nào?"
"Thì, thì là... nhận được khẩu phong" từ Tây Tây và Bối Bối xong cái hóa hình luôn." Quả chanh nhỏ vẫn rất sợ Tô Vân Thiều, cô ấy sợ sệt nhìn cô, giọng nói có hơi cà lăm.
() Khẩu phong: Nếu yêu quái có đạo hạnh ổn rồi thì có thể thử xin khẩu phong, nó sẽ dùng hình dạng yêu quái tiếp cận con người rồi hỏi khéo con người một câu nào đó có ý kiểu như "Bạn có thấy tôi có giống con người không?". Nếu con người trả lời "Có." thì yêu quái đó có thể biến thành hình người luôn, kiểu đi đường tắt để hóa hình cho nhanh, và yêu quái cũng phải mang nợ và trả nợ cho người đó. Nhưng nếu con người bảo "Không." thì nó sẽ bị thất bại, nhẹ thì mắt đạo hạnh, mà nặng thì mat nửa cái mạng, và người nói "Không." đó cũng sẽ bị nó trả thù.
Phan Tây Tây an ủi: "Manh Manh, em đừng sợ, chị ấy chỉ dọa em tí thôi."
Phan Bối Bối thì dời đi lực chú ý của quả chanh nhỏ: "Manh Manh, chị ấy xinh đẹp nhỉ, nhìn là muốn hôn một cái rồi, đúng không?”
Quả chanh nhỏ nhút nhát gật đầu: "Đúng the."
Có một quả chanh vừa nhỏ bé, đáng thương, bất lực lại vô cùng mê gái khiến cho bầu không khí đã dịu đi rất nhiều. Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đã đỡ căng thẳng hơn, Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn cũng không còn luống cuống tay chân nữa, bầu không khí ở phòng khách bây giờ dần trở nên âm áp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận