Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 966:

Chương 966:Chương 966:
Chuong 966:
Nghe thấy tiếng mèo kêu, người đàn ông nuôi mèo kia theo bản năng cúi đầu nhìn xem, phát hiện ra mình chỉ nhìn thấy cái mông của mèo nhỏ, lật balo lại mới nhìn thấy, hoá ra mèo nhỏ nhà mình đang ngắm chị gái xinh đẹp.
Nhưng mèo nhỏ nhà anh ta có phải loại thích ngắm mấy chị gái xinh đẹp đâu, người đàn ông thực không hiểu nỗi.
Ngay khi thang máy đến tầng nhà mình, người đàn ông kia chào hỏi mọi người rồi định rời đi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, con mèo Anh chân ngắn đã kêu lên, trong tiếng kêu còn để lộ ra vài phần nôn nóng, móng vuốt mèo tho qua lỗ thoát khí đã biến thành hai cái, điên cuồng cào vào balo mèo, nhìn như là nó đang cố thoát ra ngoài.
"Coca, đừng làm loạn.” Người đàn ông vỗ vỗ vào balo mèo, rồi lập tức đi ra ngoài.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ánh mắt con mèo Anh chân ngắn nhìn Tô Vân Thiều càng thêm lo lắng, đôi mắt mèo to tròn đã ướt, nhìn như sắp khóc đến nơi.
"Từ từ đã!" Trần Tinh Nguyên lo lắng lấy tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại.
Nếu không phải Bách Tinh Thần nhanh tay lẹ mắt mà nhắn nút mở cửa, thì tay của Trần Tinh Nguyên chắc chắn đã bị cửa thang máy kẹp rồi.
Ánh mắt của Bách Tỉnh Thần tỏ ra không đồng tình, dùng tay chân chặn thang máy rất nguy hiểm, cho dù Trần Tinh Nguyên có sốt ruột thế nào cũng không thể làm như vậy.
Trần Tinh Nguyên tự biết mình đuối lý, xấu hỗ cúi đầu, ý bảo mình sau này sẽ không bốc đồng như vậy nữa, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.
Người đàn ông mới đi ra khỏi thang máy mấy bước, nghe thấy tiếng gọi của Trần Tinh Nguyên thì dừng bước lại, từ góc nhìn của anh ta hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong thang máy.
Trần Tinh Nguyên: "Tôi thấy con mèo Anh chân ngắn nhà anh có vẻ rất thích người bạn của tôi, không biết chúng tôi có thể mạo muội quấy rầy anh một lát được không?"
Tay của Bách Tinh Thần vẫn luôn đặt trên nút mở cửa của thang máy, chờ Trần Tinh Nguyên quay trở về, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì dùng ánh mắt dò hỏi Tô Vân Thiều: Hình như Trần Tinh Nguyên đã phát hiện ra điều gì đó, chúng ta có đi ra ngoài không?
Bọn họ chưa từng nuôi mèo, nói về sự quen thuộc với mèo, không có ai có thể so được với Trần Tinh Nguyên.
Tô Vân Thiều gật đầu: Vậy đi ra xem đi.
Con mèo Anh chân ngắn không nhìn thấy Tô Van Thiều, di đi lại lại trong balo mèo, móng vuốt mèo không ngừng cào vào balo, còn dùng đến cả miệng mèo rồi.
Người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy mèo con nhà mình hoảng loạn như vậy, còn gap gáp hơn cả lúc nhìn thấy anh ta mở hộp thức ăn cho mèo nhiều, trong lòng anh ta cũng thấy ghen tị.
"Không ảnh hưởng đến cuộc tụ họp của các cậu chứ.”
Trần Tinh Nguyên: "Không đâu."
Bách Tinh Thần vẫn đặt tay trên nút mở cửa thang máy như cũ, chờ sau khi Tô Vân Thiều và Tô Y Y đi ra ngoài thì cậu ấy mới là người ra ngoài cuối cùng, đồng thời lấy di động ra báo tin cho các bạn nhỏ khác. Bach Tinh Than: 【 Con meo nhỏ kia có chút bất ổn, chúng tớ đi ra ngoài quan sát tình hình trước. 】
Tân Giản: 【 Tớ biết rồi! Nhiều người đi ra vào lúc này không on lắm, bọn tớ sẽ ngồi trong nhà đợi các cậu. 】
Bách Tinh Thần: [ Được. ]
Tô Vân Thiều vừa đi ra, con mèo Anh chân ngắn đã không còn tỏ ra lo lắng nữa, lại nằm ngoan trong balo mèo như cũ, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn cô.
Thế này, ai cũng có thể nhìn ra con mèo Anh chân ngắn thích Tô Vân Thiều.
Người đàn ông càng thấy ghen ti hơn. Anh ta mở cửa nhà, thả balo mèo xuống trước, rồi mở khoá kéo ra, lúc này mới đi lấy đôi dép lê trong tủ giày xuống.
Cũng chính vào lúc anh ta xoay người đi lấy dép lê, con mèo Anh chân ngắn đi ra khỏi balo, vốn dĩ lúc ra khỏi bệnh viện thú cưng sau khi bị triệt sản nó còn bày ra dáng vẻ mềm oặt không chịu nhúc nhích, nhưng giờ nó lại nằm dưới chân Tô Vân Thiều kêu meo meo ăn vạ, trên mặt mèo tràn đầy niềm VUI.
Người đàn ông thấy vậy ghen tị suýt thành quả chanh, lấy dép lê dành cho khách ra, khom lưng bế con mèo công công nhỏ chẳng có chút rụt rè nào này vào trong nhà, 'Mời vào.” Bốn người nhóm Tô Van Thiều thay dép lê, bước vào phòng khách.
Người đàn ông thả con mèo Anh chân ngắn vào chiếc 0 mèo có lót sẵn thảm thấm nước tiểu "Mọi người cứ ngồi thoải mái, muốn uống chút gì không? Trong nhà tôi có nước trái cây và sữa bò, để tôi đi rửa thêm chút hoa quả."
Người đàn ông đã nói mấy câu rồi, mà còn chưa nghe thấy mấy người nhóm Tô Vân Thiều trả lời, còn con mèo Anh chân ngắn lại bò từ trong 6 mèo ra, bám lấy chân của Tô Vân Thiều, không ngừng kêu "Meo meo -".
Vẻ mặt lịch sự lễ phép của người đàn ông cuối cùng cũng nứt ra, hận sắt không rèn thành thép, trừng mắt mình con mèo công công nhà mình: "Coca, sao trước đây tao không biết mày là một con mèo háo sắc, thấy gái đẹp là không cần mặt mèo như thế!"
"Phut ——” Tô Y Y che miệng,"Xin lỗi."
Không phải Tô Vân Thiều chưa từng đến trạm cứu hộ động vật đi lạc do chính mình mở ra, ở đó có rất nhiều chó mèo bị bỏ rơi, có khả năng là liên quan đến nguyên khí trong người của những người trong giới Huyền môn, cho nên mây chú chó chú mèo này rất yêu quy bọn họ, nhưng cô chưa từng gặp được con mèo thân thiết với mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận