Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 501:

Chương 501:Chương 501:
Chuong 501:
Cũng vì thế nên Vu Diệu mới không hiểu Vân Gia Thụ đang nói nhăng nói cuội cái gì.
"Diệu Diệu?” Vân Gia Thụ cũng ngớ người: "Lần trước em hẹn anh dưới gốc cây hòe lớn ở sau nhà thờ tổ cũng đã trao thân cho anh rồi mà?"
"Hả?” Vu Diệu càng nghe càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Từ sau khi mẹ mắt thì tôi có vào thôn lần nào nữa đâu, các thôn dân trong thôn Vân đều biết chuyện này mà. Đến cả cái nhà thờ tổ đó ở đâu tôi còn không biết thì làm sao mà hẹn anh ở đó được?"
Vân Gia Thụ cãi bướng: "Không thể nào! Rõ ràng là quần áo này, kiểu tóc này, mùi hương này, cả giọng nói cũng..."
Nói đến đây, cả Vân Gia Thụ và Vu Diệu đều tỉnh ngộ.
Là Vân Lệ Lệ, cô gái có khát khao mãnh liệt muốn được trở nên xinh đẹp giống như Vu Diệu.
Khuôn mặt của Vân Gia Thụ lập tức tái mét, lúc này anh ta mới biết người đã mây mưa với mình đêm đó là ai, nhưng anh ta không thể chấp nhận được kết quả này.
Vân Gia Thụ cắn răng nói: "Diệu Diệu, người ngủ với anh đêm đó là eml"
Vu Diệu giận dữ nói: "Không phải tôi!"
"Chắc chắn là em mài!" Đôi mắt của Vân Gia Thụ đỏ bừng lên, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng người cân đối đang được bao bọc trong chiếc váy hoa của Vu Diệu, lại nghĩ tới cảm giác sung sướng khi ngủ với Vân Lệ Lệ vào đêm hôm đó, thế là hô hấp của anh ta lập tức trở nên nặng nề hơn. Vân Gia Thụ vội vàng nhào tới, bế bổng Vu Diệu lên rồi xông thẳng vào phòng.
"Diệu Diệu, anh sẽ đối xử tốt với em, cho nên đêm nay em hãy trao thân cho anh đil"
"Không!" Vu Diệu sợ xám hồn, cô ấy tay đắm chân đá, kiên quyết phản kháng tới cùng.
Chỉ tiếc nơi này quá mức hoang vắng, trừ một ít thôn dân bị bệnh ra thì bình thường không có ai lui tới đây cả, cho nên dù Vu Diệu có kêu rát cả cổ thì cũng chẳng có ai nghe được.
Đây cũng chính là lý do mà Vân Gia Thụ lại to gan dám làm ra chuyện xấu xa này.
"Ngày xưa mẹ em cũng như thế với chú Lập Căn nên mới có em, nếu hôm nay em cũng trao thân cho anh thì sẽ là con nối nghiệp mẹ rồi còn gì." Bởi vì quá nóng vội cho nên Vân Gia Thụ đã buột miệng nói ra một sự thật mà ngay cả Vu Diệu cũng không hề hay biết.
Chú Lập Căn là ba của Vân Lệ Lệ.
Trước giờ Vu Diệu chỉ nghĩ là do chú Lập Căn thấy cô ấy đáng thương vì đã không cha không mẹ mà còn phải sống một mình bên ngoài thôn cho nên mới hay giúp đỡ cô ấy thôi. Có đôi khi Vân Lệ Lệ sẽ đưa ra những yêu cầu hơi quá đáng, nhưng cũng vì ne mặt chú Lập Căn mà cô ấy cũng ráng đồng ý.
Ai ngờ đâu chú Lập Căn lại là ba ruột của cô ấy! Hèn gì Vân Lệ Lệ luôn muốn so bì với mình ở mọi phương diện như vậy.
Thì ra đây là lý do mẹ chưa bao giờ nhắc tới ba, hơn nữa nếu như cô ấy hỏi tới cùng thì mẹ cũng chỉ nói là ba đã chết rồi.
Bảo sao mẹ cứ nói nếu vào thôn và tiếp xúc với người dân trong thôn thì sẽ trở nên bát hạnh.
Hiện tại cô ấy đã hiểu được nguyên nhân khiến mẹ mình buồn rau không vui trong suốt nhiều năm như vậy rồi: Sự tồn tại của cô ay như là một lời nhắc nhở, rằng mẹ đã bị một người đàn ông có vợ cưỡng hiếp sau đó sinh ra một đứa con gái. Mẹ đã phải cực khổ nuôi lớn cô ấy một cách bất đắc dĩ, thế mà cô ấy còn làm trái với mong muốn của mẹ, cố chấp qua lại với Vân Gia Thụ - một người dân trong thôn Vân.
Bởi vì quá sốc cho nên Vu Diệu đã đờ ra trong chốc lát, mãi đến khi cảm giác phần ngực của mình hơi lạnh thì cô ấy mới sực tỉnh, thấy quần áo của mình đã bị Vân Gia Thụ cởi ra, cô ấy hét chói tai sau đó tiếp tục giãy giụa.
"Anh cút đi, cút ngay cho tôi!"
Vân Gia Thụ vội vàng cởi quần áo của cả hai ra, sau đó cúi đầu hôn cô ay: "Diệu Diệu, em đừng có gấp, rất nhanh thôi anh sẽ giúp em được hưởng thụ cảm giác sung sướng giữa một đôi nam nữ. Ha ha, em xem, em tên là Diệu Diệu, nhất định là mẹ em cũng cảm thấy chuyện này rất tuyệt diệu đấy!"
Mọi lời nói của anh ta đều dơ bẩn và hôi thối không ngửi nỗi, Vân Gia Thụ của bây giờ đã không còn là người mà Vu Diệu quen biết nữa rồi.
Vu Diệu dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi một người đi săn thú và làm ruộng quanh năm như Vân Gia Thụ, thậm chí cô ấy còn bị anh ta tát cho một cái sưng vù cả mặt. Vu Diệu thét lên: "Ng6c Nghếch, mày đâu rồi? Mau tới cứu tao!"
Chỉ nghe "rằm" một tiếng, Ngân Dực đá văng cửa phòng rồi nhào tới, sau khi đánh ngất Vân Gia Thụ xong thì vứt anh ta ra cửa phòng.
Vu Diệu che lại phần váy bị rách, cô ấy khóc lóc nhào vào trong ngực của Ngân Dực, đắm ngực anh ấy và hỏi: "Sao bây giờ anh mới đến!"
"Xin lỗi em, anh tới muộn rồi." Ngân Dực không nói thật ra là vì ban ngày Vu Diệu mua quá nhiều đồ cho nên anh ấy phải tốn thời gian kéo chúng về, vì vậy nên mới không kịp xuất hiện đúng lúc để cứu Vu Diệu.
Vu Diệu tựa đầu vào ngực của Ngân Dực khóc cả buổi trời, sau đó mới rau rr nói: "Ngốc Nghếch, em không muốn thấy mặt anh ta nữa."
"Được thôi." Ngân Dực tìm ra đoạn ký ức ban nãy từ trong trí nhớ của Vân Gia Thụ rồi xóa bỏ nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận