Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 848:

Chương 848:Chương 848:
Chương 848:
Diêm Vương nhàn nhã lật con cá nướng của mình, khống chế ngọn lửa từng chút từng chút bám lên da cá,"Mỗi ngày nghe anh ta nịnh bợ bên tai, cảm thấy cũng không tệ, vừa đúng lúc em đang bận rộn thi đấu, anh cũng không có việc gì để làm nên cũng tranh thủ dành ra chút thời gian làm việc."
Nịnh bợ thế nào mà khiến tâm trạng của Diêm Vương có thể tốt lên như vậy, có thể biến Diêm Vương từ một tên lười biếng thành một nhân viên chăm chỉ? Tô Vân Thiều có chút tò mò, cô cảm thấy không hỏi vẫn tốt hơn.
Nhưng ngay sau đó, Diễm Vương đã không nhịn được mà nói ra: "Anh ta nói rất hay, bảo chờ đến khi hai chúng ta kết hôn, để cho anh ta làm chủ hôn là được."
Tô Vân Thiều: "..." Bỗng nhiên cô biết được những lời nịnh bợ kia là gì.
Bách Hiểu Thử ngồi một bên nghe trộm bị khiếp sợ đến nỗi đánh rơi con bào ngư trên móng vuốt.
Trời ạ, suy đoán của anh ta vẫn chưa đủ, Tô Vân Thiều và Diêm Vương thế mà có quan hệ giường chiếu!
Động tác nuốt cua của Vân Tiêu và Vân Đình bỗng dừng lại, chúng nó ngơ ngác quay đầu lại nhìn Tô Vân Thiều, Vân Vân muốn kết hôn sao? Khi nào? Bây giờ chuẩn bị lễ cưới có kịp không?
"Càng quan trọng là...” Diêm Vương đưa con cá đã nướng vừa chín tới cho Tô Vân Thiều, "Sắp tới sinh nhật mười tám tuổi của em rồi, lần này anh muốn đồng hành cùng em suốt quãng đường sắp tới."
Nếu không nhân cơ hội được sống lại để bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước, chẳng phải là rất lãng phí sao?
Tô Vân Thiều "Ừ" một tiếng, cắn một miếng, thịt cá thật sự rất mềm và tươi, dường như cô còn chẳng ngửi thấy được mùi tanh của cá nữa.
"Tay nghề không tệ."
Một tay của Diêm Vương đặt trong long ban tay cua T6 Van Thiều, một cái tay khác vội vàng lật cá nướng, thật sự không rảnh, liền cúi người cắn một miếng cá mà Tô Vân Thiều đã ăn qua.
"Ừm, đúng là không tệ."
Thật ra Tô Vân Thiều có thói quen ăn cơm hoặc là mì sợi, dùng may món hải sản đơn giản thế này làm món chính khiến cô không quen, cứ có cảm giác ăn thế nào cũng không thấy no.
Thấy Diêm Vương cũng muốn ăn, cô cắn một miếng, rồi lại đưa cá tới gần miệng anh, để anh cắn một miếng, hai người cứ thế chia nhau ăn sạch mấy con cá nướng.
Hai người ăn cá nướng thì không cảm thấy gì, chỉ có mấy bé yêu quái và nhóm quỷ sai ngồi bên cạnh nhìn hai người phát cơm chó mới ăn không nỗi.
Chơi cũng chơi rồi, ăn cũng đã ăn rồi, bọn họ thu dọn một chút rồi định trở về.
Từ khi cả đám bắt đầu thu dọn là rái cá biển nhỏ đã đoán ra được điều gì rồi, quả nhiên, vừa thu dọn đồ xong, mấy bé yêu quái đã quay trở lại trên người Tô Vân Thiều và trong túi xách, còn nhóm quỷ sai thì thu mình vào trong vòng tay gỗ hoè bị sét đánh của cô.
Chỉ trong chớp mắt, bên bờ biển chỉ còn lại Tô Vân Thiều, Diêm Vương và đàn rái cá biển.
Tô Vân Thiều vẫy tay tạm biệt: "Rái cá biển nhỏ, cảm ơn các cậu đã chiêu đãi chúng tôi, tạm biệt." Vừa dứt lời, một luồng âm khí mạnh mẽ toả ra, đồng thời quỷ môn cũng đột ngột xuất hiện trên bãi biển.
"Wow ——" Bách Hiểu Thử lần đầu tiên nhìn thấy quỷ môn trong truyền thuyết, lại còn là phiên bản di động có thể đi được khắp nơi, có lẽ quyết định đúng đắn nhất đời này của anh ta chính là giả vờ đáng thương để đi theo Tô Vân Thiều.
Thấy Tô Vân Thiều sắp sửa rời đi, rái cá biển nhỏ đuổi theo vài bước, thở phì phò nói: "Cô không còn lời nào khác muốn nói với tôi sao?"
Tô Vân Thiều:?
Úi chal Các bé yêu quái và nhóm quỷ sai đều đang ngồi chờ ăn dưa.
Tô Vân Thiều tự nhận lời nói của mình đã bám sát với thói quen của người nước R hẳn là không có gì không ổn, nghĩ đi nghĩ lại, gái thẳng Tô Vân Thiều kiên quyết lắc đầu,"Không có."
Rái cá biển nhỏ:!!!
Hơi thở bị nghẹn ở cổ họng, không thể thở ra, suýt nữa rái cá biển nhỏ bị ngạt thở mà chết.
Nó tức giận đến mức khuôn mặt được bao trùm dưới lớp lông ngắn đã đỏ lên, ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào Vân Tiêu và Vân Đình đang quấn quanh cổ tay Tô Vân Thiều, rồi lại chỉ vào Bách Hiểu Thử đang thò đầu ra khỏi túi hóng hớt. "Bọn họ có đáng yêu bằng tôi không?"
Vân Tiêu, Vân Đình và Bách Hiểu Thử đang ngồi chờ ăn dưa bỗng nhiên bị kéo lên trên chiến trường.
Nguyễn Mai nghe hiểu từ "Đáng yêu", cô ấy nhỏ giọng mà phiên dịch từ ngữ mau chốt, Diêm Vương nghe được thì tốt bụng dịch lại cả câu giúp cô ấy: "Nó nói, bọn họ có đáng yêu bằng tôi không?"
Mặc dù không biết vì sao tự dưng Diêm Vương lại lo chuyện bao đồng, nhưng khả năng vở kịch này sẽ vô cùng thú vị, cho nên Vân Tiêu, Vân Đình và Bách Hiểu Thử cũng không để ý tới ác ý của rái cá biển nhỏ. Vân Tiêu và Vân Đình là biết nguyên hình của hai anh em học chẳng liên quan gì đến hai chữ đáng yêu kia cả, còn Bách Hiểu Thử quả thật có ý muốn phản bác lại mấy câu, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ nên có muốn cãi nhau cũng chẳng ích gì, hơn nữa vừa rồi Tô Vân Thiều đã đồng ý dẫn anh ta về nhà họ Tô lánh nạn, anh ta không muốn để lại ấn tượng xấu, khiến cho Tô Vân Thieu có lý do đổi ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận