Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 706:

Chương 706:Chương 706:
Chuong 706:
Tô Van Thiều cũng không nghĩ tới cổ trùng lại có khát vọng sống mãnh liệt như vậy.
Cổ Âm Dương bị dọa đến hoảng, há mồm đứng đó, cũng không kịp khép lại.
"Viên đá nhỏ, nó còn hữu dụng, khoan ăn đã." Tô Vân Thiều tránh đi miệng của Cổ Âm Dương, vỗ đầu nó an ủi.
Cô vốn định để cho Cổ Âm Dương dọa nó một chút, xem cổ trùng trắng này còn tiếp tục giả chết được không, không ngờ lại có chuyện tốt ngoài ý muốn này.
Cảm giác này đại khái chính là: Vốn tưởng rằng bắt được một tên lính, không ngờ lại là tướng quân ngụy trang.
Thức ăn đến miệng cứ như vậy mà mắt đi.
Cổ Âm Dương thở dài, nó cuộn tròn lại biến thành một viên đá tròn vo, dùng mắt hình hạt đậu của mình nhìn chằm chằm vào con cổ trùng màu trắng kia như ho rình mồi.
Cổ trùng nhỏ màu trắng bị nhìn như vậy thì cả người cứng đò, không dám thu hồi xúc tu lại.
Tô Vân Thiều có thể chạm tay vào Cổ Âm Dương là bởi vì kết cấu của nó giống như viên đá, bóng loáng trơn nhẫn, không có bụi bặm, thoạt nhìn lại rất đẹp. Mà con cổ trùng màu trắng này bề ngoài giống như một con tằm con, chui ra từ xác chết, điều này khiến cô không thể nào động tay vào được.
"MI... Quên đi, đặt tên trước đã, nếu không rất khó giao tiếp."
Đối với người mù về khoản đặt tên thì việc nghĩ ra một cái tên thích hợp là rất khó.
Máy cái tên như Tuyết Đoàn Tử, Tuyết Phong, Kim Trường Không đều là do các bạn nhỏ đặt, Tô Vân Thiều đã nộp điện thoại di động nên không có cách nào liên lạc với các bạn nhỏ được, đành phải nhờ những người có mặt ở đây giúp đỡ.
"Nên đặt tên gì mới tốt đây?"
Cô cảm thấy đối với một cổ trùng có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể biết làm thế nào để lấy lòng người, ít nhất phải lấy một cái tên để người ta có ấn tượng một chút.
Không nghĩ tới, tất cả những người đứng đối diện với cô đều không được tự nhiên mà dời mắt đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tô Vân Thiều: ??? Không thể nào? Mọi người đều không biết đặt tên à?
Đông Kiến Bạch nhìn bụi cỏ dưới lòng bàn chân, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn đặt tên cho rắn thôi."
Đúng là người không đáng tin, rắn thì có tên được còn cổ trùng thì không thể có tên à?
Tô Vân Thiều đỡ trán "Quên đi, để tôi tự đặt vậy."
Vừa nghe cô nói muốn tự mình đặt tên, Cổ Âm Dương đứng thẳng người lên, cái đuôi dài nhỏ được giấu đi đã làm ra hình trái tim, dường như đang nói: Chị suy nghĩ cho cần thận đó, tên của nó không thể dễ nghe hơn của em đâu nha-
Cổ trùng màu trắng: III
Việc này sao mà được chứ?
Cổ trùng màu trắng ngây người, thu lại xúc tu vừa nhỏ vừa ngắn, dùng thân thể mập mạp của mình làm thành hình trái tim.
Nhưng nó thật sự quá béo, trái tim được tạo ra cũng giống như hình tròn, ở giữa chỉ lộ ra một lỗ nhỏ, phải rất cố gắng chủ quan suy nghĩ, mới có thể miễn cưỡng nhìn ra là trái tim.
Mọi người: ”..." Cái gì đây? Cuộc chiến của cổ trùng à?
Tô Vân Thiều bị hành động tranh nhau làm ra hình trái tim của hai con cổ trùng chọc cười.
"Viên đá nhỏ có bề ngoài đen tuyền, sáng bóng, giống đá nắp chai, nên mới gọi là viên đá nhỏ, còn em trông mũm mĩm như vậy, gọi là bé mập đi."
Cổ Âm Dương sửng sốt, sau đó ngã lăn xuống đất mà lăn qua lăn lại, nó không nói tiếng nào, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được nó vì tên của bé mập mà cười nghiêng ngả.
Ngược lại, con cổ trùng màu trắng kia đã hóa đá tại chỗ, chậm rãi đứng thẳng người lên, vươn ra hai cái xúc tu nhỏ, mở ra hai con mắt nhỏ như hai hạt đậu đen láy, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Vân Thiều, dường như đang nói: Tôi thật sự béo như vậy sao?
Tô Vân Thiều do dự một chút: "Bé mập, xúc tu nhỏ, hạt đậu nhỏ, nếu không thì em tự mình chọn một cái đi?”
Hai xúc tu của cổ trùng màu trắng lạch cạch gập lại, đôi mắt như hạt đậu khổ sở cong xuống, nhìn bộ dáng rất ủy khuất.
Lúc này, Cổ Âm Dương đã không còn muốn ăn bé mập nữa, nó dùng đuôi vỗ vỗ bé mập tỏ vẻ an ủi.
Chỉ cần có bé mập thê thảm hơn ở dưới, viên đá nhỏ như nó có đáng là gì?
Tô Vân Thiều cũng không biết tại sao mình có thể nhìn ra suy nghĩ của hai con cổ trùng này, giống như chuyện cô không hiểu tại sao mình có thể nghe hiểu được lời của cương thi.
"Bé mập, em ở trong quan tài làm cái gì thế?"
Cổ trùng màu trắng bị ép phải nhận tên của bé mập, nó há to miệng, làm ra động tác ăn.
Tô Vân Thiều: "Em ăn thi thể người à?"
Bé mập khiếp sợ ngửa ra sau, hai xúc tu duỗi thẳng, mắt hạt đậu trợn tròn, như là đang nói: Trời ạ, ở đây lại có người cho rằng nó muốn ăn thi thể! Thật đáng sợ mài
Tô Vân Thiều lập tức đổi giọng: "Ăn côn trùng à?"
Bé mập vặn vẹo thân thể như con tằm nhỏ, bò đến bên cạnh cỗ thi thể đã bắt đầu phân hủy không còn thấy rõ khuôn mặt cả người tản ra mùi hôi thối kia, nó nhắm ngay cổ của thi thể mà cắn một miếng, thi thể đã sớm chết vài ngày bỗng nhiên co giật.
Mọi người ở đây cùng người xem phát sóng trực tiếp và giám khảo đều hoảng sợ, còn tưởng rằng là thi biến.
Cương thi chưa thành hình là lúc yếu nhất, cả đoàn người đều đã vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, cỗ thi thể kia cũng không có thi biến, cũng không co giật nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận