Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 270:

Chương 270:Chương 270:
Chuong 270:
Bách Tinh Thần: "Vi thích nên mới cố ý trêu chọc cậu bé."
Nói xong câu đó, Bách Tinh Thần bỗng nhiên ý thức được rằng dường như Tô Vân Thiều lúc nào cũng trêu chọc Irường Tôn Thụy, chẳng lẽ cậu ấy cũng giống như Tần Giản? Thật sự giống với câu nghĩ một đằng nói một nẻo kia?
Ngay sau đó, những người khác đã mang theo đồ uống trở lại.
Người đi đầu là Ngọc Bạch Y, Tần Giản Hứa Đôn và Trường Tôn Thụy không có ở đây.
Không đợi bọn họ hỏi, Ngọc Bạch Y đã nói: “Thụy Thụy nói thời gian không còn nhiều nên cậu ta ra cửa chờ trước, Tần Giản và Hứa Đôn đã đi cùng cậu ta đến đó."
Ngoài đồ uống, họ còn mang về một ít bỏng ngô và trái cây rồi tìm một chỗ râm mát ngồi xuống từ từ chia.
Bách Tinh Thần lôi kéo Ngọc Bạch Y sang một bên, nhanh chóng nói vài câu. Ngọc Bạch Y liên tục gật đầu: "Yên tâm đi, vào thời khắc mau chốt tớ nhất định phối hợp với cậu để giữ chặt cậu ta!"
"Chị, chị uống gì?" Tô Y Y tay trái cầm nước cam, tay phải cầm Coca bên cạnh còn có một thùng đá lạnh: "Chị uống được Coca lạnh không?" Tô Van Thiều: "Được."
Nhận được câu trả lời, Tô Y Y rót ra một ly coca lớn, gắp từng viên đá đưa cho Tô Vân Thiều: "Con gái uống quá nhiều đá không tốt nên em chỉ cho sáu viên. Chị không được uống quá nhiều đá nhai."
"Em cũng vậy nhé." Tô Vân Thiều nhận lấy coca, một hơi uống hết một nửa, trời nóng lại nói nhiều như vậy, cô thật sự rất khát.
Tô Y Y nhìn thấy lại đi đổ đầy ly rồi mang lại: "Viên đá còn chưa tan, từ từ uống."
Tô Vân Thiều gật đầu, lúc này cô đã không còn khát nữa.
Rót cho Tô Vân Thiều xong, Tô Y Y nhận được một ly coca lạnh do Phó Diệp đưa tới: "Sáu viên đá, không nhiều không ít giống như chị của em."
"Anh hiểu rõ em nhất." Tô Y Y nở nụ cười ngọt ngào, sau khi nhận lấy đã uống hết một nửa ly, thấy vị trí của coca trong ly gần bằng với ly của chị gái, cô vụng trộm nở nụ cười.
Phó Diệp: "..."
Hệ thống: [... ]
Việc này cũng cần phải giống nhau sao?!
Lối vào công viên giải trí thần bí.
Tần Giản, Hứa Đôn và Trường Tôn Thụy lấy tốc độ đi dạo mà chậm rãi đi về phía trước, còn chưa kịp tới cửa đã nghe thấy tiếng bánh xe cọ sát vào mặt đắt. Đi thêm hai bước đã nhìn thấy từng chiếc siêu xe đang xếp hàng dừng ở trước cửa.
Dẫn đầu là chiếc Cayenne màu đen. Khi cửa xe mở ra thì có một ông già mặc đồ thời Đường từ trên xe đi xuống.
Trường Tôn Thụy chạy vội tới: "Ông ngoại!"
Đi theo phía sau chiếc Cayenne chính là Rolls Royce và Bentley. Từ phía trên bước xuống là một bà lão mặc sườn xám và một người phụ nữ trong trang phục công sở màu xám.
"Bà ngoại, mẹ, hai người đều tới rồi!"
Gần như là đến cùng một lúc, Trường Tôn Thụy khổ não không biết ôm ai trước. Sau đó bắt đầu từ thứ tự dừng xe, cậu ôm ông ngoại trước, sau đó ôm bà ngoại, cuối cùng mới là mẹ.
"Gặp được ông bà ngoại và mẹ, con rất vuil" Trường Tôn Thụy nâng khuôn mặt ửng đỏ lên nhìn, cậu bé cười đến híp mắt.
Tần Giản và Hứa Đôn thấy cậu bé ở trước mặt người nhà hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Cũng không biết vì sao Trường Tôn Thụy ở trước mặt bọn họ lại phải giả bộ trở thành người lớn.
Dưới sự giới thiệu của Trường Tôn Thụy, hai bên mỉm cười khách sáo chào hỏi lẫn nhau, Hứa Nặc và Hứa phu nhân dắt Trường Tôn Thụy di vào công viên.
Hứa Nặc: "Sao ông không nhìn thấy chị gái mà Thụy Thụy đã nói tới?"
"Chị Vân Thiều đang ở đu quay bên này. Cháu cảm thấy cũng sắp đến giờ rồi nên tới đây trước để đón ông ngoại, bà ngoại và mẹ.”
Trên đường đi lấy đồ uống Trường Tôn Thụy đã biết được tên của Vân Thiều và những người khác từ miệng của Tần Giản. Ở nơi mà Tô Vân Thiều không nghe thấy, cậu bé đã gọi chị Vân Thiều một cách rất vui vẻ.
Hứa phu nhân giả vờ ghen ty: "Thụy Thụy thích chị Vân Thiều như vậy, bà ngoại và mẹ đều không vui nha.”
Hứa Lâm Lang phụ họa nói: "Mẹ ghen ty rồi." Trường Tôn Thụy theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Giản và Hứa Đôn, thấy hai người bọn họ đi rất gần, quay đầu, nâng cao âm lượng nói: "Chị ấy đối xử với con không tốt, con không thích chị ấy."
Hứa phu nhân và Hứa Lâm Lang liếc mắt nhìn nhau trong lòng biết rõ ràng: "Thằng bé không chịu thừa nhận.”
Bọn họ cũng không vạch trần mà thuận theo lời nói của cậu.
Hứa Nặc: "Không thích là tốt rồi, không ai cướp Thụy Thụy với ông ngoại. "
Hứa phu nhân: "Bà ngoại muốn trở thành người mà Thụy Thụy thích nhát." Hứa Lâm Lang: "Người quan trọng nhất trong lòng Thụy Thụy không phải là mẹ sao?"
Trường Tôn Thụy cảm thấy nhức đầu, trần an người này xong lại xoa dịu người kia. Cậu bé cố gắng đối xử công bằng để không ai phải buồn lòng.
Tần Giản và Hứa Đôn lắc đầu, cuộc sống được người yêu thương cũng không tốt như trong tưởng tượng nha.
Cách vòng xoay ngựa gỗ mấy chục mét, Hứa Nặc nhìn từ xa đã nhìn thấy rõ người bên kia. Ông ta nhanh chóng quét mắt một vòng tìm kiếm chị Vân Thiều trong miệng của cháu ngoại.
Lôi Sơ Mạn lanh lẹ, Triệu Tình Họa ngọt ngào, Tô Y Y thanh tú, Cái Khiết nhu nhược, bốn người đều có đặc điểm riêng. Dù đứng cạnh nhau cũng không ai bị người khác làm lu mờ.
Nhưng trong năm cô gái, người thu hút nhất vẫn là Tô Vân Thiều.
Cô ấy rõ ràng bằng tuổi với bạn bè của mình nhưng lại có ánh mắt bao dung, dịu dàng khi nhìn người khác. Đặt mình vào trong đám đông rồi lại giống như cách biệt ở bên ngoài đám đông. Trong tay cằm một ly nước uống bình thường lại giống như cằm một ly trà thơm thượng hạng.
Toàn thân đều hiện lên sự mâu thuẫn nhưng lại kết hợp hài hòa cùng một chỗ tạo thành khí chất độc đáo khiến người ta liếc mắt nhìn Tô Vân Thiều một cái đều khó có thể quên.
Chú ý tới tầm mắt của ông ta, Tô Vân Thiều quay đầu lại gật đầu chào hỏi từ xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận