Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 450:

Chương 450:Chương 450:
Chương 450:
Từ lúc biết Tô Vân Thiều là đại sư Huyền môn, có đặt trận pháp tụ nguyên khí ở trong nhà, ba Tô liền biết được vì sao mỗi lần ông đặt lưng lên giường là ngủ, chất lượng giấc ngủ còn rất tốt như Vậy.
Trong tình huống như vậy, ông làm sao còn biết bệnh mắt ngủ thời kỳ mãn kinh là cái gì chứ?
Nhưng ba Tô cũng không vạch trần lời nói dối của dì Hồng, chỉ nhắc nhở: "Cô không bàn bạc với Trác Nhiên một chút sao? Nếu hai người cùng đồng ý, chắc sẽ không...”
"Bàn bạc cùng ông ta de làm cái gì? Để ông ta có cơ hội mắng em là ngu xuân sao?" Đã đến lúc này, dì Hồng cũng lười mắng Trác Nhiên là đồ máu lạnh, không có tình thương, không xứng là một người cha.
Bà ta có mắng chửi nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thành lời nguyền rủa, quấn lên trên người của Trác Nhiên, để ông ta ăn không ngon ngủ không yên, phải hối hận vì mình không làm tốt trách nhiệm của một người cha, nếu vậy bà ta cũng không cần phải lãng phí nước miếng?
"Ông ta không muốn làm cha, còn không cho phép em làm tròn trách nhiệm của một người mẹ hay sao?" Dì Hồng hơi nhíu mày, lộ ra một chút chán nản,"Phiền đàn anh giới thiệu giúp em một chút, coi như để báo đáp, em sẽ có thể nói cho anh biết một số bí mật mà anh không biết."
"Sao?" Trên mặt ba Tô lộ ra biểu cảm hứng thú,"Có liên quan gì đến Oản Oản sao?"
Dì Hồng mỉm cười tự tin, bà ta rất chắc chắn rằng ba Tô sẽ quan tâm đến chuyện này hơn,"Là chuyện liên quan đến hai cô con gái của anh."
Ba Tô: "Nếu cô định nói năm đó chính cô đã tham gia vào việc tráo đổi Vân Vân và Y Y, vậy thì không cần nói nữa đâu."
Nụ cười trên mặt dì Hồng cứng lại, bà ta thật sự không ngờ được ba Tô đã điều tra ra được, cũng may, bí mật bà ta muốn nói ra là chuyện này, nhưng cũng không phải là chuyện này.
"Vậy anh không muốn biết là ai đã bảo em tráo đổi hai đứa nhỏ sao?"
Trong lòng ba Tô giật thót một cái, Tô Vân Thiều đang xem phát sóng trực tiếp cũng hoảng sợ, cô vốn tưởng rằng là do dì Hồng ghen tị với mẹ Tô nên mới ra tay, sao còn có một người giật dây phía sau nữa?
"Được." Ba Tô nói.
Di Hồng hài lòng rời đi, bà ta vừa rời đi thì Tô Vân Thiều tới, theo sau cô còn có Nguyễn Mai - người từ khi trở về từ thành phố J thì luôn trầm lặng.
Ba Tô: "Ba sai người đi điều tra, chỉ tra ra được là Chu Hồng đã trao đổi con và Y Y với nhau, nếu bà ta không nói ra, ba cũng không biết là do bà ta bị người khác sai khiến."
Vấn đề nằm ở chỗ: Bản thân việc tráo đổi bọn trẻ cũng đâu có ích lợi gì.
Cho nên lúc ba Tô mới điều tra ra được dì Hồng, chỉ cảm thấy là do bà ta ghen ghét nên mới làm thế.
Tô Vân Thiều: "Ba, ba làm thế nào mà biết được con và Y Y bị tráo đổi?"
"Có người gửi một bức thư tới nhà mình, trong thư nói Y Y không phải là con gái ruột của ba cùng Oản Oản, còn gửi kèm một bức tranh của con nữa." Ba Tô tìm bức thư kia cùng bức tranh ra cho cô xem.
Tin trên bức thư đó được viết bằng mực nước màu đỏ, dùng thể chữ sấu kim.
Bức tranh là tranh thuỷ mặc vẽ Tô Vân Thiều đang ở giữ rừng trúc sờ mèo, chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra được người đang sờ mèo kia chính là Tô Vân Thiều, còn con mèo kia được vẽ cho có lệ, mặt mũi không có, chỉ có bóng lưng mèo mà thôi.
Không biết vì sao... Nguyễn Mai thì thầm với cô: "Sao tôi cảm thấy người vẽ bức tranh này có vẻ như cực kỳ không thích con mèo kia?"
Cảm giác không thích tạo ra ở mỗi người là mỗi khác nhau. Ba Tô vốn không nghĩ nhiều như vậy, vẽ tranh phải có trước sau, nhưng vừa nghe Nguyễn Mai nói... Hình như có một chút thật?”
Nhìn kỹ lại, họ phát hiện không chỉ là một chút.
Người vẽ tranh đã vẽ Tô Vân Thiều cẩn thận tới từng sợi tóc, nhưng lại keo kiệt vẽ thêm mấy đường cong cho con mèo kia.
Đương nhiên trong vẽ tranh phải có chính có phụ, trong một bức tranh chân dung không nhất thiết phải vẽ tất cả mọi thứ thật chỉ tiết và cần thận, nhưng như vậy không có nghĩa là có thể vẽ ra được một mảnh rừng trúc cùng lá trúc tỉ mỉ thế lại không thể vẽ nỗi một con mèo?
Rõ ràng là người nọ có thành kiến với con mèo kia, hơn nữa còn là thành kiến rất lớn!
Tô Vân Thiều chụp bức tranh lại, gửi cho Diêm Vương.
Tô Vân Thiều: [ Là anh vẽ sao? 】
Diêm Vương: Í? Em nhận ra được à? ]
Tô Vân Thiều thầm nghĩ: Trong số những người em biết, chỉ có anh là người có động cơ nhất, trước khi anh tìm thấy em thì lấy đâu ra ảnh chụp, chỉ có thể vẽ tranh thôi, mà anh còn keo kiệt đến mức không thích nổi một con mèol
Diêm Vương: Í Thư là do Bạch Vô Thường viết, anh còn tưởng rằng em không nhận ra được chứ. 】
Tô Van Thiều: 【 Anh đã vẽ tranh, sao lại không viết thư? 】
Diêm Vương: Í Anh viết theo lối hành thư, lối chữ thảo, chữ triện, không viết thể chữ Khải, Bạch Vô Thường am hiểu thể chữ sấu kim, Hắc Vô Thường lại thường viết bằng bút máy, em cảm thấy bức tranh thuỷ mặc mà anh gửi tới có hợp với chữ viết bằng bút máy không? 】
Tô Vân Thiều: 【 Anh có thành kiến gì với thể chữ Khải sao? ]
Diêm Vương: 【 Anh chỉ là không thích cái loại chữ ngay ngay thẳng thẳng đó. 】
Biết người đó là Diêm Vương, không phải người khác là được rồi.
Tô Vân Thiều: "Là Lâu Cảnh sai người đưa tới."
"Lâu Cảnh không phải là cái người đã gửi lễ phục cho con nhân lễ trưởng thành sao?" Trong lòng ba Tô đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, trong đầu không ngừng xuất hiện những thuyết âm mưu,"Vì sao người đó biết được con mới là con gái ruột của chúng ta? Có phải cậu ta có mục đích gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận